Ôn Tựa Cẩm để tay lên ngực tự hỏi mình không phải người tốt, nhưng dọc đường đi, nàng nhìn thấy khắp nơi đều có người bị thương và người chết như ngả rạ, điều này vẫn khiến tâm lý nàng cảm thấy nặng nề.
Tới buổi tối, sau khi ăn chút ngô nướng và khoai lang, các đệ đệ muội muội lần lượt chìm vào giấc ngủ. Nàng mở mắt lơ đãng nhìn về phương xa.
Cho đến khi, tiếng cành cây gãy gãy văng vẳng bên tai.
Hai mắt Ôn Tựa Cẩm đột nhiên mở to, còn chưa kịp động đậy thì một mảnh kim loại lạnh lẽo đã áp vào cổ nàng.
“Đừng la hét, nếu không muốn thấy máu bắn tung tóe tại chỗ.” Người đàn ông hạ giọng nói: “Đưa hết đồ ăn ra đây. Giấu ở đâu? Nhanh lên.”
Ôn Tưạ Cẩm lập tức hiểu ra.
Dù mấy ngày nay nàng đều lấy đồ ăn từ trong bếp nhỏ và cố gắng tránh đám đông để đi ăn nhưng tình trạng thể chất của bốn tỷ đệ muội không thể giấu được ai.
Ở thời đại mà lương thực còn đắt hơn tiền, không có gì đáng ngạc nhiên khi có người sẽ làm bất cứ điều gì để có được một ít lương thực.
Sau khi biết rõ nguyên nhân, Ôn Tựa Cẩm không những không lo lắng mà còn cười nhẹ.
Tay của người đàn ông dường như run lên, ác độc nói: “Nha đầu thúi, cười cái gì mà cười? Mau lấy đồ ăn ra, nhanh lên.”
Hắn thấp giọng thiếu kiên nhẫn, như là có ai đó đang đợi hắn đi cứu.
Ôn Tựa Cẩm mỉm cười, lấy ra hai bắp ngô từ trong lòng, nhét vào trong ngực người đàn ông.
“Có đủ không?” Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Trong bọc còn có một ít khoai lang, để ta lấy cho. Yên tâm, ta sẽ không kêu.”
Người đàn ông này có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy một người thức thời như vậy trước đây, khiến hắn ta choáng váng ngay tại chỗ.
Ôn Tựa Cẩm nhân cơ hội đẩy hắn ra, lục lọi bọc hành lý, quả nhiên đưa tay vào phòng bếp nhỏ lấy hai nắm cơm và hai củ khoai lang.
“Ta và các đệ đệ muội muội còn giữ lại một ít, đều đưa hết cho các ngươi.” Nàng dùng khăn gói cơm lại cùng với khoai lang, “Cầm đi đi.”
Người tới nhận lấy đồ vật, nhìn Ôn Tựa Cẩm thật sâu.
Tuy lao khổ bôn ba nhiều ngày, dung mạo xinh đẹp phủ đầy bụi bặm nhưng giờ phút này, nha đầu có nốt ruồi ở khóe miệng này vẫn khắc sâu trong lòng hắn.
“Đừng ở lại nơi này nữa, ta không phải là người duy nhất nhắm vào các ngươi.” Hắn bỏ lại những lời này, rồi vội vàng rời đi.
Ôn Tựa Cẩm không nói gì, nàng chỉ đóng gói đồ lại, đánh thức các đệ đệ muội muội đang ngủ của mình.
Yến Thủy Linh và Yến Minh Lãng đều dụi dụi mắt, thấp giọng hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?”
Chỉ có Yến Nguyệt Sanh không nói gì, xách hành lý rồi rời đi.
Chẳng bao lâu, bốn người tỷ đệ muội tách khỏi nhóm tị nạn và đi trên một con đường khác.
Lúc này Yến Nguyệt Sanh mới hỏi: “Sao cô lại đưa thứ đó cho hắn ta?”
Thì ra cậu cũng không hề ngủ, mà còn nhìn thấy một màn vừa rồi.
Ôn Tựa Cẩm cười nói: “Bởi vì ta sợ chết.”
Thật ra nàng thật sự không sợ hãi, sống chết chỉ là vấn đề suy nghĩ mà thôi.
Sinh đối với chết tới nói chưa chắc là sinh, chết đối với sinh ra nói cũng chưa chắc là chết.
Nhưng khi nàng đang lấy kim gây mê ra, nàng vô tình nhìn thấy bàn tay run rẩy của người đàn ông và con dao găm hắn ta đang dùng đã phản bội lại hắn ta.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ muốn làm tổn thương bất kỳ ai, hắn chỉ là bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng và muốn sống sót.
Ôn Tựa Cẩm nàng không phải là người lương thiện, nàng không thể cứu được tất cả mọi người, nhưng nếu nàng có thể cứu được một sinh mạng nào đó vào một thời điểm nào đó thì cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Yến Nguyệt Sanh lại cảm nhận được câu trả lời của nàng có tính chất chiếu lệ qua loa, biết nàng có bí mật không muốn nói ra, nên thức thời ngậm miệng lại.
Tỷ đệ muội bốn người đi đến tận khuya mới tìm được một ngôi chùa đổ nát để dàn xếp.
Một giấc ngủ đến hừng đông.
Khi Ôn Tựa Cẩm tỉnh lại, bên tai truyền đến một tiếng nức nở yếu ớt.
Khi nàng mở mắt ra thì chợt trông thấy Yến Thủy Linh đang ôm Yến Minh Lãng khóc nức nở.