Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, Ôn Tựa Cẩm kiệt sức ngủ thϊếp đi trên tấm chăn rách nát, bên cạnh nàng là Yến Thủy Linh đã sớm ngủ say.
Thiếu niên què ngồi thất thần bên cạnh cây đại thụ, không biết mình đang nhìn gì.
“Nguyệt Sanh ca ca, Ôn Tựa Cẩm nàng ta… Sao lại giống như một người khác vậy?” Yến Minh Lãng đột nhiên thò người lại gần, đè giọng nói: “Nàng ta có phải đang định nuôi cho chúng ta béo hơn, rồi bán chúng ta với giá cao hơn ư?”
Yến Nguyệt Sanh liếc nhìn đệ đệ mình, cụp hàng mi dài xuống không nói gì.
Đúng vậy, Ôn Tư Cẩm đã thay đổi nhiều đến mức khiến bọn họ gần như tưởng đã thay đổi hoàn toàn thành người khác, nhưng rõ ràng người vẫn là người kia, giọng nói vẫn như cũ.
Lời giải thích duy nhất là nàng ta có động cơ khác.
Nhưng rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?Sáng sớm ngày hôm sau, huynh đệ muội bị đánh thức bởi một trận mùi thơm nồng nàn.Yến Nguyệt Sanh là người đầu tiên mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Ôn Tựa Cẩm đang ngồi xổm trước một cái nồi vỡ, một tay nhanh chóng khuấy đều, tay kia đổ thứ gì đó vào đó.
Ngay sau đó, nàng vội vàng quấn mảnh vải vào tay, bưng chiếc nồi vỡ ra khỏi bếp rồi lại gần ngửi, mỉm cười nói: “Ai nha, cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc, tuy không có thịt nạc nhưng cũng không tệ.“
Trứng vịt Bắc Thảo? Đó loại trứng gì?
Yến Nguyệt Sanh chợt đờ người ra.
"Sao lại phát ngốc ra vậy? Đã đến giờ ăn rồi. Ăn xong còn phải lên đường đó, nhanh lên nào.” Ôn Tựa Cẩm buồn cười búng ngón tay trước mặt cậu.
Không có bát, chỉ tìm được một cái nồi vỡ, một thìa gãy cũng đã rất khó khăn. May mắn thay, trong khoảng thời gian đặc biệt này, không ai chê ai, chỉ cần một cái thìa là có thể ăn một cách ngon lành.
Yến Minh Lãng cùng Yến Thủy Linh còn trẻ, dạ dày có dung tích nhỏ, nhưng đã lâu không được ăn đồ nóng, hai người đều thà ăn nhiều đến mức bụng nổ tung cũng vẫn cố ăn tiếp.
Cuối cùng, vẫn là Ôn Tựa Cẩm giật lấy chiếc thìa, mắng hai người: “Nếu các ngươi thật sự muốn no chết thì ta sẽ chôn luôn các ngươi ngay tại chỗ luôn.”
Yến Minh Lãng do dự một chút, không nói gì.
Yến Thủy Linh lại ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười nịnh nọt.
Gần gũi nhau cả buổi chiều ngày hôm qua, cô bé tuy vẫn còn sợ người chị kế này, nhưng cô bé đã không còn sợ đến mức chỉ cần chạm nhẹ là sẽ khóc nữa.
“Tỷ tỷ, do ngon quá, nên chúng muội mới ăn nhiều một chút.” Cô bé mấp máy môi, nhỏ giọng giải thích.
Khóe miệng Ôn Tựa Cẩn hơi nhếch lên.
Tất nhiên là ngon rồi.
Gạo được chọn lựa chất lượng cao, ngâm nước qua đêm, ngày hôm sau đun nhỏ lửa, khi gạo chín một nửa thì cho trứng vịt Bắc Thảo đã cắt nhỏ và thịt nạc vào. Khi hạt gạo dẻo lại và bắt đầu xuất hiện một lớp dầu gạo nổi lên trên cùng thì thêm muối và hành lá cắt nhỏ, một ít hạt tiêu vào, đảo đều là có thể ăn.
Tuy không có thịt nạc do nguyên liệu hạn chế nhưng hương vị cũng không tệ chút nào.
“Ăn ngon thế nào cũng phải có giới hạn, lỡ như no chết mình thì thực sự không đáng.” Ôn Tưạ Cẩm ném nồi và thìa cho Yến Nguyệt Sanh, “Đệ thu dọn mớ này đi, tỷ đi dọn hành lý, rồi chúng ta sẽ rời đi.”
Yến Nguyệt Sanh vốn đã no nhưng vẫn có thể ăn thêm một chút, khóe miệng co giật.
Lúc này, khi bầu trời dần sáng hơn, những người dân tị nạn sôi nổi đứng dậy kiếm cái gì nhét đầy bụng, thu dọn đồ đạc và tiếp tục đi về phía nam.
Tất nhiên, cũng có người không có gì để ăn nhưng cũng không dám dừng lại.
Bởi vì nếu đi về phía nam, nhất định có thể sống sót.
Nhưng nếu dừng lại, chắc chắn sẽ không thể sống sót.
Ba ngày tiếp theo đều dành trên đường.
Có đủ thức ăn, bốn người tỷ đệ muội đều tràn đầy sinh lực không còn lê bước khi đi bộ. Ngay cả Yến Thủy Linh thỉnh thoảng cũng có thể tự mình chạy bộ.
Nhưng cũng tương tự, cũng có những người dần bị bỏ lại phía sau, bị bỏ rơi bên vệ đường, chờ chết trong cô đơn, tuyệt vọng.