Ôn Tựa Cẩm sợ gây họa, liền lấy một lọ nước khử trùng trong tay áo ra xịt xung quanh vài lần.
Đợi đến khi mùi nước khử trùng át đi mùi bắp ngô, nàng mới lột hết vỏ bắp ngô, rắc một lớp muối tiêu lên trên.
Ngô ngọt, gặp muối tiêu mặn.
Vị mặn ngọt va chạm, cộng với cảm giác mềm dẻo và mùi khói hun, tạo nên một hương vị mới lạ.
Ban đầu hai đứa trẻ còn mơ màng, đợi đến khi bắp ngô nướng đưa đến gần mũi, chúng lập tức mở to mắt.
Ôn Tựa Cẩm mỉm cười, đang định bẻ đôi bắp ngô thì thấy hai đứa trẻ mở to mắt như nhìn thấy ma, dùng cả tay chân dùng bò ra ngoài.
Vừa bò vừa khóc: "Tỷ tỷ đừng bán bọn đệ, Minh Lãng biết lỗi rồi, Minh Lãng sẽ ngoan mà."
Còn một đứa bé gái thì chỉ biết khóc lớn, giọng nói thê lương như heo sắp bị gϊếŧ.
Ôn Tựa Cẩm đột nhiên cứng đờ.
"Tỷ tỷ đừng bán Minh Lãng và Thủy Linh, bọn đệ sẽ ngoan ngoãn, sẽ ngoan ngoãn." Hai đứa trẻ vẫn khóc nức nở.
Ôn Tựa Cẩm bị ồn đến đau đầu, vô thức gầm lên một tiếng: "Không được khóc."
Bốn chữ này như lưỡi dao sắc bén cắt đứt dây thanh quản của hai đứa trẻ, chúng đều bịt miệng, trong mắt là những giọt nước mắt sáng lấp lánh nhưng không dám phát ra một tiếng động nào.
Xem ra trong khoảng thời gian này, chúng đã bị người kế tỷ này hành hạ không ít.
Ôn Tựa Cẩm đột nhiên mềm lòng, nàng chia đôi bắp ngô, đưa cho hai đứa trẻ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, ăn đi, tỷ tỷ không bán các đệ."
Hai đứa trẻ này, đứa lớn hơn là con trai khoảng sáu bảy tuổi, đã hiểu chuyện hơn một chút nên không dám nhận bắp ngô, sợ lại bị kế tỷ bán đi.
Đứa nhỏ hơn là con gái chỉ mới ba bốn tuổi, lúc này toàn bộ sự chú ý đều bị bắp ngô vàng ươm, thơm phức thu hút, đôi mắt tròn xoe không dám chớp, sợ chớp một cái là bắp ngô này sẽ biến mất.
Ôn Tựa Cẩm đột nhiên bật cười.
Nàng không nhìn cậu bé nữa, mà cầm bắp ngô vẫy vẫy trước mặt cô bé: "Muốn ăn không, ngon lắm đấy."
Cô bé nuốt nước bọt, gật đầu.
Cậu bé vội vỗ vào cánh tay cô bé, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thủy Linh, không được ăn, ăn xong sẽ bị bán đi đó."
Cô bé lập tức rụt cổ lại: "Thủy Linh không ăn, tỷ tỷ ăn."
Tuổi này mà hiểu chuyện quá mức.
Ôn Tựa Cẩm thở dài, không nói hai lời nhét hai khúc bắp ngô vào tay hai đứa trẻ: "Được rồi, ăn đi, ta còn nữa."
Nói xong, nàng quay lại vỉ nướng nhỏ, lật trở nửa chiếc bánh nướng khô còn lại.
Hai đứa trẻ ban đầu còn sợ, đợi một lúc, không thấy kế tỷ nổi giận, thêm vào đó bắp ngô này hấp dẫn quá, thế là chúng cúi đầu gặm.
Ôn Tựa Cẩm liếc mắt nhìn thấy cảnh này, nàng không khỏi mỉm cười, lật lại chiếc bánh nướng khô trên ngọn lửa.
Cũng là đồ ăn, bánh nướng khô nướng kém bắp ngô nướng không chỉ một chút nhưng bắp ngô xuất hiện quá nhiều, nàng sợ gây họa, chỉ có thể ăn bánh nướng khô để no bụng.
Một ngụm nước, một miếng bánh nướng khô, ăn được một nửa, cậu bé què chân khó khăn trở về.
"Ca ca." Hai đứa trẻ đang mυ'ŧ lõi bắp ngô, thấy cậu bé què chân bọn nhỏ đều reo lên chạy tới: "Ca ca, ca đi đâu vậy, chân ca còn đau không."
Có thể thấy, cậu bé què chân này trong lòng hai đứa trẻ quan trọng hơn nhiều so với người kế tỷ này.
Đáy lòng Ôn Tựa Cẩm đột nhiên chua xót không rõ.
"Đệ đi đâu vậy?" Đáy lòng chua xót, lời nói cũng có chút không khách khí: "Đệ đệ muội muội còn nằm đây, chân đệ lại không tiện, đi ra ngoài làm gì."
Cậu bé què chân nhìn nàng phức tạp, nhẹ giọng nói: "Sợ cô làm ra chuyện gì khuất tất."
Thực ra, là sợ nàng bỏ rơi bọn họ rồi lén chạy mất.
Không còn trưởng tỷ, chỉ còn một mình cậu là người què dẫn theo hai đứa trẻ, càng dễ bị kẻ gian để mắt tới.
Đây cũng là nguyên nhân khiến người kế tỷ này ngang ngược như vậy, mà bọn họ lại không dám lén bỏ đi.
Ôn Tựa Cẩm hơi nhướng mày, không vạch trần cậu, chỉ ném chiếc bánh nướng khô còn lại sang.
Cậu nhận lấy, vừa ăn vừa uống nước, sắp ăn xong, cậu nhẹ giọng nói: "Bên ngoài có người chết, nghe nói là... hai người đàn ông trung niên bị ăn thịt."
Ôn Tựa Cẩm dừng tay thu dọn đồ đạc, giọng điệu nhẹ nhàng: "Thật sao? Loạn thế đương đầu, người ăn thịt người là chuyện bình thường, chúng ta phải chú ý an toàn hơn."