Những chiếc đèn l*иg Kinh Châu trải rộng trong mưa, màn đêm xanh đen tụ lại in ra bóng dáng của Vân Tập.
Chẳng trách tài xế lại quan tâm đến cậu, trông cậu không được ổn cho lắm.
Mồ hôi đổ khi ngủ vẫn chưa có thời gian để rửa sạch, tóc bết dính chặt vào trán.
Môi cũng bị khô và bong tróc.
Và có lẽ vì cơn say từ đêm hôm trước, trên cặp má của cậu cắt không có giọt máu nào, trông cậu vô cùng hốc hác.
Rốt cuộc cậu đã biến bản thân thành cái dạng gì rồi.
Vân Tập xoa xoa mặt thật mạnh, cố gắng xua tan sự mệt mỏi trong cơ thể.
Sau khi xuống xe và mở ô, Vân Tập mơ hồ nhìn thấy Tùng Liệt qua bức tường kính của nhà hàng Nhật Bản.
Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, phân nửa khuôn mặt đã bị vành mũ che khuất.
Chiếc bàn trước mặt hắn trống rỗng, chỉ có hai bộ dao dĩa và một bộ ấm trà.
Cả hai bộ dụng cụ ăn uống đều được sắp xếp gọn gàng, rõ ràng là chưa hề được động tới.
Tùng Liệt rót cho mình một tách trà rồi uống.
Những ngón tay thon dài cùng hầu kết hơi rung động của hắn đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Vân Tập.
Khi đó, nghĩ đến cảnh Tùng Liệt uống nước, nhịp tim của cậu không khỏi tăng nhanh.
Vân Tập bước vào nhà hàng, được người phục vụ đưa vào phòng riêng.
Cậu đi vòng qua bình phong, đi đến bên cạnh cái bàn.
Tùng Liệt có chút lạnh lùng nhìn cậu: "Anh tới muộn như vậy?"
"Ừm." Cậu gật đầu.
Tùng Liệt nhìn chằm chằm cậu một hồi, đôi mày đẹp chậm rãi nhíu lại: "Không cần giải thích một chút sao?"
"Xin lỗi, tôi quên mất thời gian." Vân Tập thản nhiên giải thích.
Cậu đưa chiếc áo khoác cho người phục vụ, hỏi Tùng Liệt: “Cậu chưa ăn gì à?”
“Tôi không biết cậu muốn ăn cái gì.” Tùng Liệt cứng ngắc trả lời, quay mặt đi, lại uống một chén trà.
Vân Tập liếc nhìn chiếc bình pha lê trong suốt, chỉ còn lại một cái đáy.
Cậu suy nghĩ một lúc.
Tùng Liệt không mang theo điện thoại di động, tiền mặt trên người hắn chắc cũng không đủ để tiêu vào những nhà hàng như vậy.
Cho dù đã cố gắng che đậy đơn giản thì cũng không thể tránh khỏi việc có phóng viên giải trí theo dõi ở xung quanh.
Nếu như một đại minh tinh như Tùng Liệt vào một nhà hàng Nhật Bản mà không gọi món gì, chỉ uống một ít trà lúa rồi rời đi, ngày mai sẽ có rất nhiều chuyện để nói trên hot saerch của Weibo.
Cho nên Tùng Liệt đợi cậu đến bây giờ, đó là vì hắn không có tiền.
Vân Tập không khỏi bật cười.
“Sao anh lại cười?” Tùng Liệt cầm ly, nhíu mày càng chặt hơn.
"Không có gì, cậu cứ ở lại đây đi, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi, chờ Lương Siêu đến tôi sẽ rời đi." Vân Tập lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho trợ lý Lương.
“Anh gọi điện cho Lương Siêu làm gì?” Tùng Liệt có chút tức giận.
"Bảo cậu ấy đến đón cậu." Vân Tập nói một cách bình thường.
Tùng Liệt như không cùng tần số với cậu: “Anh không ăn à?”
Vân Tập không đến đây để ăn, ai lại muốn ăn một đống hải sản lạnh khi bụng đang đói chứ?
Cậu đẩy thực đơn qua cho Tùng Liệt: “Tôi không thích ăn đồ lạnh, cậu cứ ăn đi.”
"Anh bắt tôi đợi ở đây ba tiếng đồng hồ, rồi lại đến đây chỉ để nói với tôi rằng anh không muốn ăn?" Tùng Liệt có chút khó tin nhìn cậu.
"Tôi không bảo cậu đợi tôi ba tiếng, là do cậu quên mang theo điện thoại nên mới phải đợi ở đây ba tiếng." Vân Tập sửa lại.
Hắn chưa bao giờ thấy Vân Tập nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như vậy, vẻ mặt của Tùng Liệt càng ngày càng khó coi.