Lợi Ích Của Việc Sống Lại

Chương 5

Bài đăng trong thời gian ngắn đã hút được lượng lớn sự chú ý.

[Duma xoay chiều rồi.]

[Bạn trai của em gái còn tương thích cao hơn chị gái, mà có phải đàn ông dễ ghép tuỷ xương hơn phải không?]

[Tôi phải ngồi xổm xuống, muốn xem tiếp.]

[Muốn xem +1]

……..

Tôi không xem nữa, tắt điện thoại và quay về trường. Đôi khi tôi thực sự tò mò, cô em cùng cha khác mẹ của tôi rõ ràng ngu ngốc và xấu tính nhưng lại có khuôn mặt đáng yêu như thiên thần. Tại sao có thể được mọi người yêu mến?

Cận Tây mở mồm là nói yêu Lê Huỳnh.

Vậy hắn ta có dám từ bỏ thời điểm quan trọng nhất của năm cấp ba để ghép tuỷ cho Lê Huỳnh không?

Tôi rất mong chờ phản ứng của Cận Tây.

Suy cho cùng, dù cho tình yêu của anh ta có sâu đậm đến đâu, nhưng khi lợi ích của bản thân bị tổn hại, thì con người có thể trở thành vực sâu nhìn không thấu.

Hoàng hôn rám đỏ, con phố tối tăm bị ánh sáng chia cắt thành nửa sáng nửa tối, tôi cúi đầu chậm rãi bước vào con ngõ dẫn tới trường học.

Đường đi bị chặn.

Một nhóm côn đồ chặn tôi ở cả trước và sau, bao vây tôi ở giữa.

“Muốn qua đây thì phải nộp phí bảo vệ,” tên côn đồ phía trước lắc lắc cây gậy trong tay, “nếu không cô em sẽ chịu thiệt đấy.”

Tôi không chống cự mà đưa cho hắn ta chiếc ví trong túi.

Tên côn đồ chắc cũng không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy nên lại uy hϊếp: “Đưa cả di động trong tay cô em nữa.”

Tôi dừng lại, lấy điện thoại ra và đưa cho hắn ta.

Đối phương cuối cùng cũng hài lòng: “Ngày mai cũng giống vậy, mang thêm một ngàn tệ nữa.”

"Nếu không đưa, chúng ta có rất nhiều biện pháp với cô em đấy, hiểu không?"

Tôi gật đầu, cuối cùng hắn ta ra lệnh cho người của mình nhường đường.

Lấy tiền thì không sao, nhưng lấy điện thoại thì khá phiền phức.

Sau khi trở lại trường, ban đầu tôi muốn mượn điện thoại di động của Tịnh Tịnh để gọi cảnh sát.

Tôi vừa định đẩy cửa lớp ra thì chợt nghe một giọng nam vang lên:

"Má nó, Cận Tây đúng là một người đàn ông thực thụ.”

"Anh ấy tuyên bố sẽ bỏ kỳ thi đại học năm nay để phẫu thuật cấy ghép tủy xương cho bạn gái!"

Các nữ sinh cũng phát sốt:

"Đúng là cực phẩm, sao tôi không gặp được người con trai tốt như vậy?"

"Uuu tôi cũng muốn có chân ái như này."

...

Trong lúc thảo luận sôi nổi, đột nhiên có người nói: “Đó là bởi vì Lê Huỳnh xứng đáng, không giống như một số kẻ máu lạnh, nói cô ta là người thật là xúc phạm con người. "

Cả lớp im lặng một lúc, lập tức có người phụ hoạ:

"Ha ha, tớ biết cậu đang nói tới ai, nhưng tớ không dám nói cậu ta."

"Hừ, bình thường cậu ta cứ vênh mặt lên trời. Ai đó vì thành tích tốt sẽ không dám thừa nhận mấy chuyện linh tinh này đâu."

Tôi đẩy cửa lớp, bước về chỗ ngồi, lấy đề toán phát ngày hôm nay ra và bắt đầu làm bài.

Khi chuông reo, tôi đã sớm làm xong bài.

Trước khi thu dọn cặp sách và rời khỏi lớp, tôi nhớ ra điều gì đó, quay người lại, đứng trước mặt một bạn cùng lớp, gõ nhẹ vào bàn cô ta:

“Khi cậu nói không dám thừa nhận, ý cậu là lần trước cậu bị tôi bắt quả tang ăn trộm đồ của bạn cùng bàn và cậu đã quỳ xuống cầu xin tôi đừng nói gì phải không?”

Lớp học đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tôi mỉm cười với cô ta: “Xin lỗi nhé, lần đầu tiên bắt gặp bạn học ăn trộm tiền nên chưa có kinh nghiệm.”

Nói xong, tôi phớt lờ khuôn mặt đỏ bừng của cô ta và vẻ mặt ngạc nhiên của những người xung quanh mà bước thẳng ra khỏi cửa.

Gió đêm lạnh thấu xương, nhưng tôi không cảm thấy lạnh.

Thay vào đó, sâu trong lòng luôn cuộn trào một một cảm giác lạnh lẽo và nặng nề.

Cận Tây thực sự sẵn sàng hiến tủy xương cho Lê Huỳnh.

Tôi luôn cho rằng Cận Tây là cùng một loại với tôi - lý trí là trên hết.

Cho đến giờ, một câu hỏi cuối cùng đã hiện trong đầu tôi:

Đây là tình yêu đích thực gì mà khiến hắn ta điên cuồng như vậy? Nó thực sự có thể kéo IQ tụt xuống mức đáy.

Khi tôi đi vòng qua góc phố, đột nhiên một người đàn ông với khuôn mặt sưng tấy như đầu heo từ trong bóng tối nhảy ra, quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi giật mình, qua ánh trăng mờ ảo, tôi thấy rõ người này thực ra chính là tên côn đồ đã cướp đồ của tôi chiều nay. (Bản gốc là trưa nhưng bên trên tác giả viết nu9 bị cướp vào lúc hoàng hôn nên sửa lại là buổi chiều)

“Là tôi có mắt không thấy thái sơn, em gái đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần tha cho tôi.”

Vừa nói, anh ta vừa đưa ra một chiếc túi, tôi cầm lấy thì thấy trong đó có tiền và điện thoại của tôi.

Chiếc điện thoại trong túi còn nguyên vẹn, số tiền còn nguyên từng xu, thậm chí còn nhiều thêm một chiếc thẻ.

Trên tấm thẻ có dán một tờ giấy với nét chữ cứng cáp:

[Đàn em không hiểu chuyện nên cướp đồ lung tung, tôi đã dạy dỗ rồi.]

Bên dưới là chữ ký rồng bay phượng múa.

Cận Gia Thụ.