Đứa bé không còn, ta cũng tiều tuỵ. Lần đầu tiên soi gương sau khi mắc bệnh, ta đã đập vỡ hết tất cả những thứ có thể phản chiếu trong cung. Gương mặt ta lấy làm kiêu ngạo nhất giờ đây trông như đã già thêm mười mấy tuổi.
Kẻ bất hạnh này đã chẳng còn gì rồi.
Ta đặt tay lên cái bụng trống rỗng của mình. Cứ nghĩ bản thân sẽ không đau buồn đâu, nhưng khi thật sự mất đi mới thấy đau thấu tim can. Đứa nhỏ à, xin lỗi, kiếp sau con tìm nhà người tốt rồi đầu thai vào, đừng gặp lại ta nữa.
Quân đội của Vệ Tranh vào kinh rồi. Trước khi chàng đến, ta luôn nghĩ cách dẹp bỏ mọi chướng ngại giúp chàng.
Họ Diệp, là thứ thuốc độc ăn mòn nguy hại nhất Đại Sở. Chỉ cần một ngày họ Diệp chưa ngã xuống thì triều đình Đại Sở sẽ vĩnh viễn đi về hướng suy sụp. Thẩm Khiêm biết, nên hắn không vạch trần ta. Nhà họ Lâm cũng hiểu. Từ khi cô mẫu mất bọn họ đã hiểu rồi.
Ta cũng từng hỏi Vệ Tranh, nguyện vọng lớn nhất của chàng là gì. Chàng nói: “Được thấy Đại Sở hưng thịnh.”
Ta vẫn luôn muốn giúp chàng thực hiện nó.
Mượn tay Tề Mỹ nhân, ta để Linh Lan cầm chứng cứ đã được chuẩn bị xong từ trước ra chỉ thẳng vào Diệp Quý phi trong cung. Sau khi bị dùng hình, người của Diệp Quý phi đã kể lại chi tiết nàng ta làm sao hại con của phi tần trong cung và dùng thủ đoạn như thế nào để đối phó ta.
Diệp Quý phi và nhà họ Diệp cấu kết tính toán, chỉ tính sai duy nhất một chuyện là Thẩm Khiêm đối xử với ta quá tốt, so với bất cứ ai cũng tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Ta không hề vu khống nàng ta, từng việc dơ bẩn đều do nàng ta tự tay làm, chối bỏ không được. Ta chỉ giúp nàng ta việc cuối mà thôi. Nhà họ Diệp thông đồng với Quý phi mưu hại hoàng tự, gϊếŧ hại phi tần. Việc đến nước này, cho dù Thẩm Khiêm muốn bao biện cũng chẳng được.
Cộng thêm Hạ Thống lĩnh cùng với nhà họ Lâm cáo buộc trên triều, không còn cách nào khác, Thẩm Khiêm chỉ có thể hạ bệ nhà họ Diệp và Diệp Quý phi.
Ngày Diệp Quý phi bị đưa vào lãnh cung, ta có đến gặp. Mỹ nhân kiều diễm ngày nào đã rơi vào cảnh hoạn nạn, nhưng so với dung nhan phai tàn của ta thì ta trông càng nhếch nhác hơn phần nào.
Nàng ta cười với ta, tuy chẳng có chút ý hận nào nhưng nàng ta nói: “Thắng làm vua thua làm giặc thôi, ta thua rồi ngươi cũng đừng đắc ý.”
Nàng ta nói phải, kết cục của ta chỉ có càng thảm bại hơn thôi. Ta sờ gương mặt tinh xảo ấy, nói một câu, sắc mặt nàng ta lập tức trở nên vặn vẹo khủng bố.