Ngày Vệ Tranh đưa Hạ Phù đi, ta đứng ngay góc tường thành. Tận mắt nhìn chàng cưỡi ngựa chạy đi, màu đỏ váy cưới của Hạ Phù hoà vào sắc hoàng hôn phía trước cứ như giữa hai người họ chẳng còn chỗ cho kẻ khác nữa.
Rõ ràng đã biết trước kết cục nhưng gió thổi qua vẫn thấy mặt lạnh buốt.
“Nương nương, nên hồi cung rồi.” Linh Lan khoác thêm áo cho ta, nhìn theo hướng Vệ Tranh rời đi không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Người trong cung ít quá, có chút yên tĩnh. Ngươi đi nói với Lễ bộ, tới lúc tuyển tú rồi.”
Trong cung đông người cũng náo nhiệt hơn một chút. Thẩm Khiêm cũng từng có vài đứa con nhưng chúng đều đã chết yểu rồi. Hắn nổi trận lôi đình, ra lệnh điều tra. Người đầu tiên hắn hỏi đến là ta.
“Là nàng làm?”
“Không.”
Lúc Quý phi mang thai ta vẫn luôn bế môn không ra ngoài. Hắn cũng chẳng cho ta đi thăm, đồ gì cũng không cho ta gửi sang đó. Hắn đã đề phòng đến vậy rồi nhưng cuối cùng vẫn không giữ được đứa bé.
“Lâm Nguyệt Liễu!”
“Ta nói rồi, ta không làm!”
Hắn bị ta hét đến mức ngây ra, ngón tay hơi cuộn lại. Ta nhìn hắn, châm chọc: “Cho dù là ta thật thì ngươi phế được ta à? Ngươi dám phế ta không?”
Ta cười lạnh: “Có thời gian hỏi thì không bằng ngươi đi thắp thêm hương cho Bồ Tát đi. Nói không chừng là do tay ngươi dính nhiều máu tanh quá nên ông trời mới trừng phạt con ngươi đấy.”
“Lâm Nguyệt Liễu!” Trán Thẩm Khiêm nổi cả gân xanh, phẫn nộ tột cùng khi bị chọc vào chỗ đau.
“Phụt.” Ta bật cười, khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo đáp: “Bệ hạ, người doạ thần thϊếp rồi.”
Cuối cùng Thẩm Khiêm nhục nhã rời đi, còn tiện tay đập vỡ bình hoa trước cửa cung ta nữa. Từ trước đến nay ta vẫn không hề để tâm. Một đứa trẻ thì là do ngoài ý muốn, đến hai, ba đứa rồi mà còn nói là ngoài ý muốn thì ai tin chứ.
“Linh Lan.”
“Có nô tỳ.”
“Ngươi xuất cung một chuyến, tiểu thiếu gia nhà họ Diệp mắc bệnh nên dạo gần đây nhà họ Diệp mua không ít Xuyên Ngọc Tử. Ngươi truyền tin này ra ngoài đi, bổn cung sợ có vài người không biết.”
“Vâng.”
Xuyên Ngọc Tử, vốn được đun với nước nóng làm thuốc nhưng nếu cho phụ nữ có thai dùng thì không cần nhiều, mỗi ngày một ít, trong vòng ba tháng thôi người lớn còn không chắc giữ được mạng, nói gì đến đứa bé. Nghiêm trọng hơn là thái y thông thường chẳng thể tra ra điều gì bất thường.
Nhưng có bức tường nào không lọt gió đâu. Ta lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động của mọi người trong cung này mà.
Lúc lời đồn nhà họ Diệp mưu hại hoàng tự truyền ra khắp kinh thành ta còn đang đùa với chú mèo Linh Lan ôm về. Nó thè cái lưỡi be bé ra liếʍ lên vết thương trong lòng bàn tay ta.
Không ít quan lại mượn cớ này buộc tội nhà họ Diệp nhưng bọn họ vẫn cứng miệng nói rằng chỉ là thuốc để trị bệnh cho đứa bé. Nhà họ Diệp có gốc rễ cứng cáp trên triều, tuy không bằng nhà họ Lâm nhưng vẫn là trung thần của họ Thẩm, là chó dữ đi cắn người giúp họ Thẩm.
Nếu như không phải bất đắc dĩ, Thẩm Khiêm sẽ không động vào họ đâu. Cuối cùng thì vụ việc chỉ đến đó thôi nhưng không sao, người xem kịch như ta chỉ cần kịch tàn rồi vỗ tay là được.