Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Nữ Phụ Độc Ác Mắc Bệnh Nan Y

Chương 6

Giang Vãn Thu vắt óc nhớ lại tình huống cụ thể trong mấy lần mà cô đã kích hoạt hào quang một cách bị động, nhất thời có hơi phớt lờ Giang Sở Sở đang đứng ở cửa.

Giang Sở Sở phải mất một lúc mới nhận ra cô vừa nói gì, hơi bối rối cắn môi: “Bà nội và anh cả vẫn đang tìm kiếm bác sĩ giỏi nhất thế giới, em ba, em đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy nữa. Hơn nữa, chị và Tằng Túc đã chẳng còn quan hệ gì cả, anh ấy hiện giờ là vị hôn phu của em, em không cần dùng những lời này để thử chị đâu…”

Cô ấy nói xong, liền cầm lấy túi xách rời đi.

Giang Vãn Thu thậm chí còn không kịp nói lời xin lỗi với cô ấy.

Trên thực tế, dưới sự giám sát của hệ thống, cô cũng không thể nói xin lỗi.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Thứ cô vừa kích hoạt chính là thẻ chức năng tiêu cực “Mặt dày không biết xấu hổ”, lời nói ra giống với những gì đã nói trước mặt bà nội cùng Tằng Túc và đều thành công giảm bớt giá trị thù hận của đối phương.

Một người thích cô, một người chán ghét cô, những lời này đều có hiệu quả với họ.

Vốn dĩ cô cho rằng, những lời như vậy là thuốc chữa bách bệnh, phối hợp với hào quang nên chỉ cần nói ra là sẽ có tác dụng giảm bớt giá trị thù hận, ít nhất cũng là 1%.

Nhưng vừa rồi giá trị thù hận của Giang Sở Sở chẳng những không giảm đi, mà cô ấy còn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Không làm tăng giá trị thù hận là đã tốt lắm rồi đấy.

Rốt cuộc là quy luật gì đây!!

Giang Vãn Thu tức giận đến mức đá tung chăn bông. Chiếc iPad bị cô giấu dưới chăn cũng chịu cùng cảnh ngộ, cùng nhau bay thẳng xuống đất.

“Bộp!”

Giang Vãn Thu dường như như nghe thấy tiếng iPad trần trụi không có case rơi xuống đất.

Cô run rẩy nhặt iPad lên, lập tức đối diện với màn hình có vô số vết nứt.

Đậu má, rút thăm còn chưa trúng nổi một cái, tự cô đã quăng hỏng iPad của mình rồi.

……

Điều duy nhất vui mừng đó chính là, một ngày sau khi iPad của cô bị hỏng, trợ lý của anh cả đã gửi cho cô vài cái mới, thậm chí còn chuyển một số tiền vào thẻ của cô.

Đây là tình anh em cảm động trời đất gì vậy chứ, ngay cả dưới tình huống chỉ số thù hận đạt mốc 97% mà còn có thể quan tâm đến cô nhiều như vậy.

Giang Vãn Thu bắt đầu suy nghĩ xem lần tiếp theo có nên ở trước mặt anh cả chuyển tiếp Weibo rút thưởng nhận 500 vạn hay không…

Cô vừa ảo tưởng vừa chắp tay áo bước chậm chạp xuống lầu như ông cụ, chuẩn bị đến khuôn viên bệnh viện tắm nắng.

Đi được nửa đường, cô bất ngờ gặp được Tạ Huân, có điều lúc này anh ta đang trêu đùa một em gái y tá xinh đẹp.

Em gái y tá xinh đẹp đỏ bừng mặt: “Anh đã nằm viện một tuần rồi, sao còn chưa xuất viện thế?”

Tạ Huân tựa vào cửa sổ bên cạnh, nghiêng đầu cười nhìn cô ấy: “Sao nào? Vội vã muốn đuổi tôi đi đến vậy à?”

“Nếu anh đi, tôi chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn!” Cô y tá mạnh miệng nói, nhưng rất nhanh sau đó lại cắn môi, trộm nhìn sắc mặt hắn, “Vậy, khi nào thì anh rời đi?”

“Chờ xem đã, đợi khi nào ông cụ nhà tôi nguôi giận, đến khi ông ấy bình tĩnh lại thì tôi mới có thể trở về.”

Nghe được câu trả lời của hắn, sự mong đợi trong mắt y tá nhỏ dần tiêu tan, tâm trạng cũng trở nên chán nản.

“Mất hứng rồi?” Tạ Huân tiện tay nhét túi đồ ăn vặt vào tay cô gái nhỏ, “Cho cô, không vui thì ăn chút đồ ăn vặt đi.”

Đây đều là những thứ người khác đưa sau khi hắn nằm viện, đủ loại đồ ăn còn chất đống trong phòng bệnh.

Hắn đem cho hết sức thuận tay.

Lúc này, tâm trạng mới vừa rồi còn chán nản của cô y tá nhỏ liền lộ ra tươi cười, tình ý trong mắt dù có che giấu cũng bộc lộ ra ngoài.

Giang Vãn Thu thờ ơ chứng kiến hết mọi chuyện, không ngừng tặc lưỡi trong lòng.

【Vừa nhìn đã biết đây chính là một tay bắt cá già đời.】Cô phỉ nhổ với hệ thống,【Lớn lên có khuôn mặt đẹp trai quả nhiên là một ưu thế, chậc chậc.】

Hệ thống cảm thấy Giang Vãn Thu có thành kiến

với Tạ Huân:【Chẳng lẽ người ta không được phép thích cô bé kia thật lòng à?】

【Ngây thơ.】Giang Vãn Thu tỏ vẻ cao thâm liếc xéo nó,【Nếu anh ta thật sự thích cô bé kia, sao đến cả cảm xúc của người ta thay đổi cũng không thèm để ý? Cậu không nhìn thấy ngay cả khi an ủi, anh ta cũng chỉ đưa chút đồ ăn vặt cho có thôi sao?】

Kiếp trước cô làm việc ở một tờ tạp chí thời trang, công việc này quanh năm tiếp xúc với người nổi tiếng, thường xuyên nhìn thấy nam nghệ sĩ có chút nhan sắc đến chụp tạp chí rồi tiện tay chọc ghẹo các em gái nhỏ.

Có lần, một ngôi sao nam đang lên đến chụp ảnh cho tạp chí, một cô bé thực tập sinh đi cùng hắn, chỉ qua vài ngày liền hoàn toàn rơi vào lưới tình của hắn.

Kết quả ngay sau khi quay chụp kết thúc, hắn nhanh chóng rời đi, cô bé kia lấy hết can đảm thêm tài khoản WeChat mà nam minh tinh đưa cho mình, sau khi gửi lời mời mới biết, đó là tài khoản WeChat của phòng làm việc anh ta.

Cô gái nhỏ khóc lớn một trận, tâm trạng suy sụp ngay lập tức kết thúc kỳ thực tập.

Khó chịu nhất chính là bản thân Giang Vãn Thu, cô dẫn dắt người mới này gần ba tháng, kết quả sau khi dạy dỗ mọi thứ người ta liền bỏ chạy, buộc cô phải tìm người khác để đào tạo lại từ đầu.

Cô cũng lười xem tiếp, quay đầu đổi hướng xuống lầu.

Hệ thống thổn thức trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó:【Đúng rồi, đời trước cô bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?】

【Cậu kéo tôi tới đây rồi không biết tôi bao nhiêu tuổi?】

【Hầy, còn không phải là do tôi chỉ chú ý đến cái chết đột ngột của cô thôi sao.】

【Kiếp trước tôi mười tám tuổi, là hoa khôi của trường, thi đại học đạt 748 điểm, còn đang do dự nên học ở Bắc Đại hay là Thanh Hoa đây này.】

Úi giời, vần phết đấy nhỉ.

Hệ thống chửi bới khắp nơi:【Tên gà mù không biết xấu hổ.】

Giang Vãn Thu “Ha” một tiếng, ngâm nga một bài hát lạc điệu rồi thong thả đi xuống lầu.

“Chút phiền não chẳng có gì ghê gớm, xin cho tôi thấy em nở nụ cười… Bệnh nan y chẳng có gì quan trọng, đừng tự khiến bản thân buồn phiền…”

Khắp hành lang đều vang vọng tiếng hát ồn ào của cô.

Nhưng ngay khi cô vừa bước xuống lầu, sau lưng liền truyền đến một âm thanh đầy ám ảnh.

“Em hát gì đấy?” Một giọng nói đột nhiên chen vào từ bên cạnh, Tạ Huân làm như rất thân quen mà cọ tới bên người cô.

Ánh nắng trong khuôn viên bệnh viện vừa ấm áp lại tươi đẹp, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm mê người.

Giang Vãn Thu không hiểu nổi thằng nhãi này từ đâu đến đột nhiên nhào ra sau lưng cô, rõ ràng vừa rồi hắn còn đang tán tỉnh con gái nhà người ta kia mà.

“Trong phòng bệnh có nhiều đồ ăn vặt lắm nhỉ?” Cô nhướng mày nhìn hắn.

Tạ Huân biết vừa rồi cô trông thấy mình, thế nên chỉ nhún vai, không phủ nhận nói: “Cũng không có nhiều như vậy.”

Giang Vãn Thu nhìn hắn, đột nhiên tò mò: “Sao anh lại nằm viện nhỉ?”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm…” Tạ Huân không trả lời, đột ngột chuyển chủ đề, “Nghe nói em mắc bệnh nan y à? Chỉ còn sống được bảy tháng?”

Giang Vãn Thu: “… Chắc chắn anh mới đi cắt trĩ về.”

Mới ăn nói thiếu đòn như vậy.

Rõ ràng vừa rồi còn cười như tắm mình trong gió xuân với em gái y tá xinh đẹp người ta, đến chỗ cô lại hào hứng làm tổn thương nhau.

Tạ Huân nghe cô nói xong, liền cười tủm tỉm nói: “Em không giống mấy cô gái nhỏ ngây thơ đơn thuần kia nhỉ, cũng đúng thôi, lòng dạ em ác độc vậy mà, vừa về nhà đã cướp ngay bạn trai của chị gái mình.”

Xời, hóa ra 39% giá trị thù hận là nằm ở chỗ này, chẳng trách hắn ta nói chuyện với cô lúc nào cũng mang ý móc mỉa.

Chửi xéo nhau chứ gì, cô cũng biết.

“Hầy, đâu chỉ có vậy, tôi còn muốn cướp cả công ty của anh trai mình nữa kìa, chỉ trách anh ấy quá cưng chiều tôi, không những không tức giận mà còn mua quà cho tôi.” Giang Vãn Thu giơ túi đồ ăn vặt đang treo trên cánh tay mình lên, bên trong còn có mấy cái iPad, “Thấy không? Mẫu mới nhất đấy, tận vài cái.”

Khóe miệng Tạ Huân giật giật, như là không ngờ được da mặt cô có thể dày đến vậy, điều này cũng vô tình làm thay đổi ấn tượng của hắn về cô.

Ồ không đúng, từ lần đầu tiên hắn tiếp xúc với người này, cũng đã cảm giác cô khác với trong tưởng tượng.

Hắn vô thức nói nhiều thêm một câu: “Tôi và chị hai em còn có Tằng Túc tốt nghiệp cùng một trường đại học, hai người bọn họ lên đại học đã là một cặp.”

Tuy hắn không thân với hai người này, nhưng ít nhiều gì cũng nghe nói đến chuyện của bọn họ lúc học đại học, biết được sau khi bọn họ tốt nghiệp liền dự định đính hôn.

Sau này, hắn trốn ở bệnh viện vì tránh mặt ông cụ trong nhà, gần như đều nghe ngóng một lượt mấy chuyện tồi tệ của nhà họ Giang.

Tạ Huân thực sự rất tò mò về Giang Vãn Thu, người vừa trở về nhà họ Giang liền quậy đến long trời lở đất, khiến tất cả mọi người đều không được sống yên ổn, vậy mà cô ta không cảm thấy áy náy sao? Không xấu hổ? Không có chút đạo đức cơ bản nào ư?

“Giang không có trái tim” vô cùng bình tĩnh: “Hầy, tôi không hề kỳ thị đàn ông không còn “zin” nhé.”

Ánh mắt Tạ Huân nhìn cô đầy phức tạp: “Em thực sự thích Tằng Túc đấy à?”

“Liên quan gì đến anh?” Giang Vãn Thu cực phiền chán mấy người không liên quan cứ muốn ríu ra ríu rít bên cạnh cô, bọn họ không phải là đối tượng nhiệm vụ của cô, cũng chẳng phải là nhân vật liên quan đến cốt truyện.

Cho dù giá trị thù hận có lên đến 100% thì cô cũng lười để ý.

Tạ Huân sờ sờ mũi, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ không chừa cho chút mặt mũi như vậy.

“Được thôi, vậy tôi không hỏi nữa.”

Hắn thấy mình còn chưa kịp nói xong, Giang Vãn Thu đã tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, không thèm liếc mắt nhìn hắn.

Có lẽ ham muốn chiến thắng của đàn ông đã được khơi dậy vào lúc này.

Cặp mắt hắn đảo tới đảo lui, mặt dày cọ tới chỗ cô: “Em cảm thấy tôi với Tằng Túc, ai ngon trai hơn?”

Rốt cuộc Giang Vãn Thu cũng cho hắn một chút ánh mắt, trước khi đầu óc kịp phản ứng thì đã duỗi tay qua.

Chính Tạ Huân cũng không ngờ rằng, chỉ trong chốc lát, bàn tay của con nhỏ háo sắc kia đã sờ lên mặt mình.

Giang Vãn Thu không ngừng sờ soạng nắn bóp khuôn mặt hắn một phen, còn vỗ vỗ vài cái vào khuôn mặt hạt dưa* của hắn: “Nhìn anh như vầy, xem ra cũng khá đẹp trai đấy.”

*Khuôn mặt hạt dưa là dáng khuôn mặt đẹp nhất, cằm nhọn, trán đầy đặn, vòng cung tròn ở gò má được đánh giá xuất sắc.

“Nếu anh đã là bạn học của anh ta, không thì thay anh ta chịu thiệt một chút? Nhảy vào hố lửa này của tôi nhé?”

Tạ Huân: “…”

Tạ Huân: “Nhìn kìa, đó là ai kìa?”

“Đừng hòng đánh trống lảng, đã đến lúc anh vì bạn học mà dâng hiến chính mình rồi!”

Đối mặt với người phụ nữ hung hãn đầy đáng sợ này, Tạ Huân đành vươn tay giữ đầu cô, mạnh mẽ xoay 90 độ: “Em nhìn xem, đó chẳng phải là vị hôn phu chuẩn mực của em sao?”