Ngày đầu tiên xuyên sách, Giang Vãn Thu mặc trang phục bệnh nhân nằm trong một căn phòng bệnh xa hoa, cách đó không xa còn có một người đàn ông vô cùng tuấn tú đang nhìn chằm chằm cô đầy oán hận.
Hắn siết chặt nắm tay, trong ánh mắt để lộ ra cảm xúc tựa như rất căm thù cô, rồi lại không thể không cố gắng nhẫn nhịn, thậm chí trong ánh mắt còn xuất hiện tơ máu.
Giang Vãn Thu bốc lấy một nắm hạt dưa từ bên cạnh:【Hệ thống, hắn sẽ không nhào lên cắn tôi đó chứ?】
Hệ thống vuốt cằm:【Không nói chắc được, hiện tại giá trị thù hận của hắn đối với cô là 100%, tức giận đem cô cắn chết cũng có khả năng.】
Sau lưng Giang Vãn Thu chợt lạnh, cảnh giác nhìn người đàn ông kia: “Anh… Có muốn ăn chút hạt dưa không?”
Tốt xấu gì xin hãy bớt giận trước đã.
Hệ thống lạnh nhạt nói:【Hạt dưa nóng người.】
Giang Vãn Thu nghẹn lời.
Lời nói của cô hiển nhiên khiến người đàn ông sửng sốt trong giây lát, sau đó lại càng tỏ ra chán ghét hơn: “Giang Vãn Thu, cô lại muốn giở trò gì nữa? Tôi cảnh cáo cô, cô đừng tưởng rằng bản thân mắc bệnh nan y là có thể muốn làm gì thì làm, Sở Sở quá lương thiện mới có thể bị nhà họ Giang các người dùng ân tình trói buộc, buộc phải cắt đứt với tôi, nhưng tôi không nợ nhà họ Giang gia các người thứ gì, cũng tuyệt đối sẽ không ở bên cô!”
Chuyện mắc bệnh nan y này hệ thống đã nói cho Giang Vãn Thu, cô chua xót mà xác nhận lại lần nữa: “Tôi thật sự mắc bệnh nan y?”
Người đàn ông ước gì cô đau đớn đến chết, vui sướиɠ mà chọc vào miệng vết thương của cô: “Không sai, bệnh viện đã chẩn đoán, bệnh nan y của cô không trị khỏi được, chỉ còn sống được bảy tháng!”
“Đây là do cô làm quá nhiều chuyện ác, đáng đời cô!”
Giang Vãn Thu khẽ thở dài, người khác xuyên sách đều là chồng giàu có con trai tri kỷ, không cần phấn đấu cũng không cần sinh con, đến lượt cô lại xuyên thành nữ phụ ác độc mắc bệnh nan y trong sách.
Nữ phụ ác độc trong sách này trùng tên với cô, lòng dạ lại vô cùng độc ác.
Người cầm quyền nhà họ Giang là bà nội Giang, cả đời chỉ có duy nhất một người con trai, đáng tiếc cả chồng và con trai đều qua đời ngoài ý muốn, chỉ để lại một mình bà chống đỡ cả công ty to lớn như vậy.
Để quên đi nỗi đau, bà đã nhận nuôi ba đứa trẻ bị bỏ rơi, tận tâm tận lực nuôi dạy bọn họ khôn lớn. Chờ đến khi cả ba đều trưởng thành, bà nội Giang mới phát hiện bản thân có một cô cháu gái thất lạc bên ngoài, bà vô cùng vui sướиɠ lập tức đón cháu gái về nuôi nấng.
Nhưng mà đứa cháu gái của bà, “Giang Vãn Thu” đã trở nên hư hỏng từ lâu, sau khi trở về nhà họ Giang, việc đầu tiên là ghi hận người anh cả được bà nội Giang nhận nuôi lại có quyền thừa kế toàn bộ công ty, cho rằng toàn bộ công ty vốn dĩ phải là của cô ta, liền tìm đủ mọi cách tranh đoạt vị trí Tổng Giám đốc của anh trai.
Sau đó là ghen tỵ với chị gái có một người bạn trai phú nhị đại vô cùng anh tuấn lại đối với chị yêu thương vô bờ, liền không từ thủ đoạn mà chia rẽ bọn họ.
Cuối cùng càng căm hận em trai út có được thiên phú âm nhạc mà cô ta không có, tìm mọi cách chèn ép không cho cậu tiếp tục học âm nhạc.
Cứ như vậy, một nữ phụ tàn nhẫn độc ác làm đủ chuyện xấu, bị tất cả người trong nhà chán ghét, chỉ có bà nội Giang trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy, đối với cô ta chiều chuộng đủ thứ, càng khuyến khích sự tự tin làm chuyện ác của cô ta.
Có lẽ là làm chuyện xấu quá nhiều, nguyên chủ bị chuẩn đoán mắc bệnh nan y.
Giang Vãn Thu xem trong tiểu thuyết, sau khi nguyên chủ biết mình mắc bệnh nan y, càng thêm quá quắc hơn, khiến tất cả mọi người xung quanh không được yên bình.
Bà nội Giang cũng bị cô ta làm cho tức chết, không còn sự che chở của bà, nguyên chủ bị mọi người bỏ rơi, cuối cùng chết thảm trong một khách sạn nhỏ dơ bẩn vào ba tháng cuối cùng của căn bệnh nan y.
……
Người đàn ông trước mặt hận cô tận xương tủy này chính là Tằng Túc, bạn trai của chị hai nguyên chủ, một phú nhị đại vừa đẹp trai lại dịu dàng.
Hắn đã từng giúp đỡ nguyên chủ, sau khi nguyên chủ thích hắn, liền lì lợm la liếʍ mà phá hư tình cảm giữa hắn và chị gái.
Hôm nay hắn đứng ở chỗ này mà oán hận như vậy, là bởi vì sau khi nguyên chủ biết bản thân mắc bệnh nan y, đã buộc chị gái phải giải trừ hôn ước với Tằng Túc, đổi thành bản thân cô ta.
Chị hai Giang Sở Sở vẫn luôn ghi nhớ công ơn của bà nội Giang, nén chặt nỗi đau dứt bỏ tình yêu của mình, đồng ý yêu cầu của nguyên chủ.
Vì vậy sau khi Tằng Túc biết chuyện này đã tới tìm nguyên chủ lý luận.
Giang Vãn Thu sợ Tằng Túc tức giận xông tới cắn cô, có thể bức một người đàn ông tức giận đến mức này, nguyên chủ cũng thật lợi hại.
Cô hắng giọng nói: “Thật ra mấy ngày nay bị bệnh, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, anh và chị hai tôi mới đúng là một đôi trời sinh, dưa hái xanh không ngọt…”
【Cảnh cáo! Cảnh cáo! Mức độ OOC* của nhân vật là 99%, đã kích hoạt chế độ cấm nói chuyện!】
*OOC là viết tắt của “Out of Character”, có nghĩa là khi một nhân vật thực hiện một hành động hoặc có một phản ứng không phù hợp với tính cách hay hành vi của họ như đã được thiết lập trước đó.
Giang Vãn Thu lập tức phát hiện mình không có cách nào nói tiếp.
Cô tức giận hỏi hệ thống:【Sao thế? Tại sao tôi lại OOC?】
Hệ thống mặt không cảm xúc:【Cô đang là một nữ phụ ác độc, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời thay đổi hoàn toàn thái độ như vậy.】
Giang Vãn Thu hít một hơi thật sâu:【Tôi còn phải dựa theo tính cách nhân vật ư? Cậu có biết kết cục của nguyên chủ là gì hay không? Bởi vì cô ta đắc tội với mọi người trong gia đình mà chết thê thảm ở khách sạn nhỏ, nếu tôi vẫn dựa theo tính cách của cô ta, chẳng phải là bệnh nan y còn chưa kịp phát tác đã trực tiếp ngỏm củ tỏi rồi ư? Nếu thật sự muốn như vậy, cậu còn để tôi xuyên sách làm gì? Cứ dứt khoát trực tiếp đưa tôi đi đầu thai là được!】
Hệ thống lộ ra một nụ cười gian xảo:【Cho nên cô mới cần đến sự trợ giúp của tôi, dưới tình huống không thể OOC, hãy thay đổi kết cục đã định, nhận được sự tha thứ của mọi người, nếu nhiệm vụ hoàn thành, căn bệnh nan y của cô cũng có thể chữa khỏi ~】
Ánh mắt Giang Vãn Thu sáng lên:【Trợ giúp tôi bằng cách nào?】
Hệ thống rút từ sau lưng ra một đĩa quay trúng thưởng, trên bề mặt đĩa chỉ có hai loại màu sắc.
Một loại là màu đỏ, chiếm 95% vị trí của vòng quay, chia thành vô số ô vuông có dấu chấm hỏi ở phía trên; một loại khác là màu xanh lá, chỉ có duy nhất một ô vuông chiếm 5% vị trí, mặt trên viết ba chữ —— “Thẻ Tha Thứ”.
【Nhìn thấy ô Thẻ Tha Thứ đó không? Chỉ cần cô xoay đĩa quay dừng lại ở khu vực đó, là có thể rút được Thẻ Tha Thứ, nhận được 50% sự tha thứ của nhân vật mục tiêu.】
【Nói cách khác, chỉ cần cô xoay được hai lần Thẻ Tha Thứ, là có thể khiến một người tha thứ cho cô hoàn toàn.】
Giang Vãn Thu chỉ vào khu vực 5% đáng thương kia:【Tỷ lệ này cũng nhỏ quá rồi đấy? Vậy nếu dừng lại ở khu vực màu đỏ thì sẽ thế nào?】
【Khu vực màu đỏ là vô số thẻ có chức năng tiêu cực, ở một mức độ nhất định vẫn có thể thu hoạch được 1% tha thứ từ đối phương, chẳng qua sẽ có tác dụng phụ.】
【Ví dụ như?】
Hệ thống xoa xoa tay:【Tai nghe không bằng mắt thấy, chi bằng xoay một lần thử xem?】
Giang Vãn Thu nhìn thoáng qua Tằng Túc đối với cô tràn ngập căm ghét, vì sự an toàn của bản thân, nghiến răng một cái:【Xoay.】
Hệ thống cao hứng mà ném đĩa quay ra:【Được thôi!】
Đĩa quay treo lơ lửng giữa không trung, kim đồng hồ ở phía trên nhanh chóng chuyển động.
Giang Vãn Thu nín thở, trong lòng thầm ôm một tia may mắn, tựa như mỗi lần chia sẻ bài đăng rút thăm trúng thưởng trên Weibo, cô luôn cảm thấy mình chính là người may mắn trong một phần vạn người kia.
Tốc độ kim đồng hồ chậm lại, di chuyển từng chút một hướng về khu vực màu xanh lá.
Hệ thống nhìn sự chờ mong trong ánh mắt Giang Vãn Thu, lén lút đá một cái vào đĩa quay.
Kim đồng hồ lập tức dịch chuyển về phía trước, dừng lại ở khu vực màu đỏ ngay cạnh ô màu xanh lá.
Giang Vãn Thu nghi ngờ nhìn hệ thống:【Vừa rồi có phải cậu động tay động chân đúng không?】
Hệ thống cười ha ha:【Sao có thể chứ, cô suy nghĩ nhiều rồi, để tôi nhìn xem cô xoay trúng thẻ có chức năng gì nào…】
【Chúc mừng cô xoay được thẻ “Mặt dày không biết xấu hổ”, hào quang bao quanh, cô sẽ có da mặt dày không ai sánh bằng!】
Giang Vãn Thu:【???】
Giang Vãn Thu:【Đây là cái quái gì vậy?】
Hệ thống:【Hi hi.】
Hệ thống:【Cô thử nói chuyện xem?】
Giang Vãn Thu có chút do dự, cô giương mắt nhìn, vừa lúc thấy Tằng Túc cau mày bởi vì nửa câu nói bỏ dở vừa rồi kia của cô, đang chờ cô nói hết.
Giang Vãn Thu ngập ngừng mở miệng: “Ừm, dưa hái xanh không ngọt, nhưng ai bảo anh lại là một quả dưa đẹp trai, khiến tôi muốn bóp nát…”
Cô vội vàng che kín miệng, đây không phải là lời cô muốn nói!
“Giang Vãn Thu! Cô đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ!” Tằng Túc âm thầm chửi rủa bản thân bởi vì nửa lời nói lúc nãy của cô mà lại dâng lên chút chờ mong.
Hắn thế mà lại trông chờ vào sự hối cải của người phụ nữ xấu xa như vậy.