Đường Tuấn Sinh nghe vậy đau đầu không thôi: "Nhị ca, ca đừng khen nó nữa, ngày thường nó cùng đệ đệ nó leo lên nóc nhà lật ngói, trong núi cũng dám đi, gan to đến nỗi ta cũng sợ hãi. ca lại khen nó, nó nói không chừng có thể đυ.c thủng cả bầu trời!"
Đường Ninh trừng mắt nhìn cha, có vẻ như cha và ca ca của nàng cái gì cũng biết. Nghĩ đến đây, cả người nàng đều không tốt.
Bộ dáng tinh quái này lại khiến Đường Tuấn Kiệt bật cười vài tiếng.
Hai tỷ đệ nói vài câu, Đường Tuấn Sinh mới hỏi về tình hình ở sườn núi Tĩnh Xuyên.
Đường Tuấn Kiệt nghe vậy, cau mày nhìn về phía Đường Nhu, muốn nói lại thôi.
Cả nhà Đường Tuấn Sinh nhìn ông như vậy, cũng tò mò nhìn về phía Đường Nhu.
Đường Nhu cúi đầu xuống dưới sự chú ý của mọi người, ôm chặt con gái, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cha lo lắng về chuyện nha sai nói sao?"
"Chuyện gì vậy?" Đường Tuấn Sinh nhìn qua nhìn lại, cảm thấy có vẻ không đơn giản.
Đường Tuấn Kiệt thở dài, vỗ mạnh tay trái lên bàn, mày càng nhăn càng sâu, suýt nữa nhăn thành một cục, lúng túng một hồi lâu mới nói: "Chắc các ngươi cũng đã nghe nói về việc con rể ta bạc mệnh như thế nào."
Đường Tuấn Sinh gật đầu nhẹ: "Biết rồi, ta đã xem bảng cáo thị dán ở nha môn, tên hắn có trong danh sách tử trận."
"Hu hu hu..." Tiếng khóc nức nở của Đường Nhu vang lên, con gái sợ hãi nép vào lòng nàng.
Đường Ninh nhìn bộ dạng đáng thương của hai mẹ con, trong lòng cũng khó chịu. Nàng truy cập vào hệ thống, nhìn qua các mặt hàng đang bán, vốn định mua kẹo mυ'ŧ cho đứa trẻ để dỗ dành, nhưng ai ngờ rằng nàng không có quyền mua thực phẩm và đồ ăn nhẹ, đừng nói kẹo mυ'ŧ, ngay cả nước đường cũng không mua được. Không có thời gian để phàn nàn về sự keo kiệt của hệ thống, nàng chuyển sang xem xét các loại cây cỏ tự nhiên.
Nàng nhìn một hồi lâu rồi cắn môi mua hai lượng bạch quả. Loại quả này nhỏ và ngọt, màu hồng rực rỡ, nhìn rất ngon, quan trọng hơn là rẻ, hệ thống chỉ lấy một văn tiền của nàng.
Khi Đường Ninh nhét mấy viên bạch quả vào tay bé gái, bé gái sợ đến ngây người, nỗi sợ hãi cũng tan biến.
Đường Nhu hai mắt đẫm lệ nhìn qua, bị màu đỏ tươi của quả thu hút, theo bản năng đẩy ra: "Làm sao lại mang quả này ra đây, mau cất đi ăn, cho A Trung ăn đỡ thèm cũng tốt."
Năm nay hạn hán, đừng nói quả dại, ngay cả rau dại cũng sắp bị mọi người đào sạch. Vài viên quả nhỏ bằng ngón tay cái mà Đường Ninh cầm trên tay rõ ràng là đồ quý, nhưng nàng lại không muốn ăn.
Lúc này Đường Tuấn Sinh cũng nhận ra quả bạch quả, kinh ngạc nói: "Nha! Con gái lợi hại nhỉ! Con tìm được loại quả này à? Hay là do con khỉ quậy kia của ta, ta nhớ là hắn từng nói loại quả dại này chỉ có trên đỉnh núi cách thôn mười dặm mới có."
"Cha" Đường Ninh hoảng sợ mở to mắt, không ngờ cha mình lại biết chuyện này.
Đường Tuấn Sinh tức giận thở hổn hển nói: "Đừng tưởng rằng con giả vờ ngốc nghếch để lừa ta là ta không biết các con làm gì! Không cho các con lên núi thì các con lại càng đi xa, lão nhị hôm nay có phải lại đi đâu đó không mà sao giờ mới về?"
Đường Ninh giật mình, thấy Đường Chính vẻ mặt nghi ngờ, lập tức gật đầu lia lịa, thừa nhận.
Bị hiểu lầm là đi xa còn tốt hơn bị phát hiện lên núi hái trộm, ít nhất Đường Trung cũng không bị đánh.
Bên kia, Đường Nhu nghe xong càng không muốn ăn quả này.
Đường Ninh không phải loại người hay nói dối, trực tiếp vòng qua Đường Nhu, không nói hai lời liền nhét quả bạch quả vào miệng bé gái, rồi lẩm bẩm nói: "Đây là quà gặp mặt ta cho cháu ngoại gái, không phải cho nương cháu!"
Nói xong, Đường Ninh véo véo má bé gái, cười tủm tỉm trêu chọc: "Ăn ngoan nhé, tiểu dì đây còn nhiều, ăn xong rồi còn có."
"Thật vậy sao?" Đường Chính bất ngờ hỏi.
Mọi người cùng nhìn sang.
Đường Chính mím môi, giải thích nói: "Ta chỉ muốn hỏi con bé này hái ở đâu..."