Người Chơi Số 4

Chương 2: Tử Thần 2

Gương mặt của cô ta... Giống như một chiếc mặt nạ bị xé ra rồi lại khâu lại, lộ ra sự khủng bố và thê thảm đến kinh người!

Nhưng chàng trai cũng không hề sợ hãi gương mặt đó.

Hắn chỉ hỏi lại một lần.

“Cô đã phạm sai lầm, đúng không? Nếu như cô đã làm sai, vậy thì sao còn không cam lòng cơ chứ?”

Người phụ nữ im lặng.

“Đúng vậy... Tôi đã phạm sai lầm... Sao tôi còn không cam lòng cơ chứ?”

Người phụ nữ nức nở trả lời, nhưng ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía chàng trai kia.

“Nhưng đứa bé vô tội.”

Chàng trai gật đầu, hắn cũng đồng ý với câu nói này.

Hắn nói tiếp.

“Tôi có thể giúp cô.”

“Giúp thế nào?”

“Một loại... Ừm, giao dịch.”

"Dùng linh hồn của cô, thử xem có thể cứu được linh hồn của đứa bé kia hay không. À, tất nhiên đây chỉ là thử thôi, có thành công hay không thì tôi cũng không biết được.”

Nữ quỷ nghe vậy thì không chút do dự gật đầu đồng ý.

“Cảm ơn.”

“Nhu cầu mỗi bên mà thôi.”

...

Sinh mệnh thật là vĩ đại.

Tình thương của mẹ cũng thế.

Giờ khắc này, cả chàng trai và nữ quỷ đều biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng bọn họ cũng không chần chừ.

Chàng trai vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ lên đầu nữ quỷ, ảm đạm vô cùng. Những người khác không hề chú ý đến có một ánh sáng đột nhiên lóe lên, một giây sau, nữ quỷ liền biến mất trong tay hắn.

Chàng trai nhẹ nhàng nắm tay lại.

Nữ quỷ biến thành một chùm sáng màu trắng.

Ngón tay hắn khẽ gảy nhẹ một cái.

Cô ta bay về phía thi thể của con mình.

Nhưng mà...

Vĩ đại, cũng không có nghĩa là nhất định sẽ xảy ra kỳ tích.

Nữ quỷ hóa thành chùm sáng, nhưng không thể nào dung nhập được vào trong cơ thể của đứa trẻ, chỉ có thể cọ xát bên ngoài thi thể của nó, sau đó lại phiêu đãng bay trở lại trong tay chàng trai.

"Thất bại rồi."

Hắn bình tĩnh nói ra ba chữ này, bên trong chùm sáng lập tức truyền đến những tiếng chửi rủa!

“Thất bại rồi? Sao có thể thất bại được? Sao lại thất bại được!?”

“Con của cô đã chết rồi, nó còn nhỏ, linh hồn yếu, chấp niệm cũng không mạnh. Nói một cách dễ hiểu thì chính là, con của cô bây giờ đã hồn phi phách tán, không cứu được, chúng ta đổi một giao dịch khác đi.”

“Hu hu hu...”

Bên trong chùm sáng truyền ra những tiếng khóc trầm thấp nức nở.

Chờ đến khi phía xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát thì người phụ nữ mới ngừng khóc.

“Gã đàn ông đó không phải người tốt.”

“Bạo lực gia đình, chủ nghĩa đàn ông, thường xuyên say rượu...”

Chàng trai đột nhiên lên tiếng: “Tôi không muốn nghe mấy lời này. Vừa rồi tôi đã nói rồi, đổi một giao dịch khác, nếu cô không đồng ý thì chuyện này sẽ chấm dứt ở đây.”

Chùm sáng trong tay hắn chậm rãi biến thành màu hồng.

Bén nhọn, chỉ có chàng trai mới có thể nghe được âm thanh phát ra trong đó.

“Bắt anh ta phải đền mạng cho con của tôi! Tôi muốn anh ta phải chết!!!”

“Như cô mong muốn.”

Chàng trai đã nói như vậy.

Hắn khẽ búng ngón tay một cái, chùm sáng tản ra ánh sáng màu hồng cứ thế bay về phía người đàn ông.

Một câu nói quanh quẩn trong tay nữ quỷ.

“Cô muốn trừng phạt anh ta thế nào cũng được.”

Thế là...

Ba giây sau...

Người đàn ông kia đột nhiên hét ầm lên!

Anh ta bỗng nhiên lao về phía chiếc xe của mình, lôi một cây gậy bằng kim loại ra khỏi ghế lái.

Cứ thế cầm gậy nện thẳng vào đầu mình!

Máu thịt bắn tung tóe.

Chàng trai nhìn về phía đó, ánh mắt chậm rãi lộ ra vẻ hờ hững lãnh đạm.

Cuối cùng, hắn cũng nói ra một câu mà vừa rồi mình còn chưa nói hết.

“Làm một cuộc giao dịch, linh hồn của cô, thuộc về tôi.”

...

[Người đàn ông có danh hiệu Tử Thần dường như làm những hành vi mà chỉ mình hắn hiểu.]

[Hắn có thể đột nhiên can thiệp vào một số sự việc, cũng có khi thờ ơ với tất cả những chuyện xảy ra xung quanh mình.]

[Trong số hàng loạt vụ án được xác nhận là do Tử Thần làm, có thể phán đoán ra được một chuyện: Hình như Tử Thần đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng không ai có thể đoán ra được, rốt cuộc Tử Thần đang muốn tìm thứ gì.]

Trong một quán cà phê ven đường.

Mùi thơm của cappuccino thoang thoảng trong không khí, người đàn ông ngồi trên ghế dài cạnh cửa sổ khẽ nhấp một ngụm.

Đặt tập tài liệu trong tay xuống, người đàn ông tên là Cao Nghĩa Thịnh hít sâu một hơi, thở dài thành tiếng.

“Cho dù có xem đi xem lại bao nhiêu lần thì vẫn thấy mục tiêu của nhiệm vụ lần này... Hơi... Đáng sợ.”

Cao Nghĩa Thịnh lẩm bẩm một tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là hiện trường một vụ tai nạn ô tô khiến ba người tử vong, các bộ phận có liên quan đang tiến hành điều tra đầu đuôi sự việc.

Nhìn bề ngoài thì đây chỉ là một vụ tai nạn xe cộ bình thường.

Nhưng tiền đề là...

Không có chuyện người đàn ông kia dùng gậy đập nát đầu mình ngay tại chỗ.

Tất nhiên, điều này không quan trọng.

Một bản án tự sát vì sợ phạm tội cũng đủ che đậy mọi điều bất thường.

“Vậy có nghĩa là Tử Thần tiên sinh ở ngay hiện trường, à, tìm thấy rồi, một người đàn ông trẻ tuổi, dắt theo một con chó Golden lớn.”

Cao Nghĩa Thịnh dễ dàng xác nhận được mục tiêu- một người đàn ông đang dắt chó đi dạo.

Người đàn ông chậm rãi rời đi, khiến Cao Nghĩa Thịnh nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Anh ta lập tức thấp giọng thì thầm vào trong tai nghe.

“Tử Thần xuất hiện rồi, hắn đang đi ra từ đại lộ Phồn Vinh, mục tiêu chắc là địa điểm ủy thác của chúng ta lúc trước.”