Sau Khi Xuyên Sách, Cả Nhà Vai Ác Đọc Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 4

Uất Trì Hi vừa uống sữa no nê xong, bên ngoài đã có thái giám hô to: "Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Các cung nữ đứng bên cạnh Nhàn phi cũng quỳ gối xuống, đồng thanh hô vang: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Nhàn phi cố gắng vùng dậy, nhưng lại bị một đôi tay đỡ lấy: "Nhàn phi à, hôm nay nàng mới sinh, cơ thể còn suy nhược, không cần hành lễ."

Nhàn phi nhẹ nhàng lên tiếng: "Thần thϊếp tạ ơn bệ hạ quan tâm."

Đức Vũ Đế gật đầu, ông hạ tầm mắt nhìn đứa bé sơ sinh trong lòng bà.

Lúc đầu ông vốn không muốn đến.

Nhưng thái giám đến báo lại là một tiểu công chúa, dù sao đây cũng là con gái đầu lòng của ông, dù thế nào cũng nên đến xem mặt một lần.

"Đã đặt tên chưa?" Đức Vũ Đế hỏi Nhàn phi.

Nhàn phi lắc đầu: "Chưa ạ."

Đức Vũ Đế trầm ngâm một hồi, rồi nói: "Vậy gọi là Hi đi!"

"Vâng ạ! Tạ ơn bệ hạ ban tên!"

Uất Trì Hi ngẩng đầu nhìn Đức Vũ Đế, quả nhiên đúng là cái tên này, giống hệt tên kiếp trước của nàng.

【Không phải nói tên Đức Vũ Đế là bạo quân sao? Hiện tại nhìn có vẻ tốt đấy chứ, trông cũng không tàn bạo lắm, bộ dạng còn đẹp trai phết!】

【Đẹp lão thật!】

Đức Vũ Đế khựng lại một chút, ông nghi ngờ nhìn Nhàn phi, không phải bà đang nói, với lại đây cũng chẳng phải giọng của Nhàn phi.

Ông lại liếc mắt nhìn những người bên cạnh, họ đều cúi đầu, không giống như là từng mở miệng nói.

Chẳng lẽ là... con bé?

Đức Vũ Đế nhìn về phía Uất Trì Hi trong lòng Nhàn phi.

Uất Trì Hi bắt gặp ánh mắt ông, nói thầm trong lòng.

【Nói thật thì, bây giờ ánh mắt này nhìn có vẻ hơi giống giống bạo quân rồi.】

Trái tim Nhàn phi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!

Nếu không phải biết chỉ có mình mới nghe được tiếng lòng của Hi nhi, e rằng bà đã ngất xỉu rồi.

Hi nhi thật là, vậy mà dám nói ra những lời này!

Nhàn phi nhìn Đức Vũ Đế, thấy ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, có vẻ như cũng không nghe thấy gì.

Lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Đức Vũ Đế nhìn Nhàn phi, thấy bà vẫn dịu dàng như thường.

Có vẻ như cũng không nghe thấy lời đại nghịch bất đạo kia.

Lập tức ngộ ra!

Chỉ có ông mới nghe được.

Chẳng lẽ đây chính là “tâm linh tương thông giữa phụ tử” trong truyền thuyết ư?

Đức Vũ Đế không hề sợ hãi, hồi nhỏ ông từng học tập một thời gian bên cạnh Quốc sư, may mắn từng được gặp quỷ, vậy nên ông biết thế giới rộng lớn này không gì là không thể.

Vì vậy, mặc dù chuyện có thể đọc được suy nghĩ trong lòng con gái có phần kỳ quặc, nhưng vẫn nằm trong phạm vi ông có thể chấp nhận.

Tất nhiên, những điều này cũng chưa đủ để khiến Đức Vũ Đế nhìn tiểu công chúa bằng con mắt khác.

Ngay lúc này, Uất Trì Hi lại lẩm bẩm.

【Chao ôi! Nói đi cũng phải nói lại, phụ hoàng đúng là bạo quân, nhưng đồng thời cũng là một vị minh quân, làm mọi thứ đều vì nước vì dân!】

【Tuy tính khí có hơi nóng nảy, nhưng những kẻ ông gϊếŧ đều là gian thần cả.】

Lời nịnh hót này khiến khóe môi Đức Vũ Đế khẽ nhếch lên.

Rõ ràng, ông thích nghe lời này.

Mặc dù nói ông là bạo quân có chút đại nghịch bất đạo, nhưng vì con bé còn nhỏ, nên ông cũng sẽ không so đo với nàng.

Nhàn phi thấy bệ hạ cười với Hi nhi, lòng bà có chút bồn chồn.

Bệ hạ... đây là đang vui sao?

Nhưng mà, Hi nhi có làm gì đâu?

Chẳng lẽ, bệ hạ thực ra rất muốn có một người con gái?

Uất Trì Hi lúc này cũng nhận ra ông đang cười.

【Phải nói thật là, nụ cười của phụ hoàng cũng không tệ nha!】

Đức Vũ Đế: Hi nhi khen ta cười đẹp.

【Nhưng mà tuổi già có chút bi thảm. Chao ôi, à không đúng, không cần đợi đến tuổi già, chỉ cần ba năm nữa là...】

Uất Trì Hi thở dài, không nghĩ nữa.

Đức Vũ Đế: ?

Bây giờ đứa trẻ này bị làm sao vậy?

Sao lại chỉ nói nửa câu?

Chỉ ba năm nữa là sao?!

Nói ra đi!

Mau nói!

Bằng không trẫm làm sao ngủ được!

Đức Vũ Đế nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu.

Uất Trì Hi ngáp một cái.

【Được rồi, được rồi, con biết mình trông rất xinh đẹp, nhưng mà phụ hoàng đừng nhìn nữa, con muốn đi ngủ.】

Vừa dứt suy nghĩ này, Uất Trì Hi đã thϊếp đi.

Không có cách nào khác, bây giờ nàng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, muốn ngủ là phải ngủ, đây là bản năng sinh lý, bản thân không thể cưỡng lại được.

Đức Vũ Đế:……

Tối nay, định sẵn là mất ngủ.

Đức Vũ Đế cũng không nán lại lâu hơn, ông ban thưởng một số đồ vật rồi vội vã rời đi.

Ông còn rất nhiều tấu chương cần phải phê chuẩn.

(Limee: Mọi người yêu thích thì hãy đề cử cho truyện nhe, và đừng quên cho mình 1 đánh giá 10* nhaaaa~)