Dịch giả: Chiêu Nhi
Biên: Vivian Nhinhi
Nghe lời Khang Hi kêu gọi, bên ngoài trướng một người cao giọng đáp: "Nô tài nguyện ý." Người đi vào trong trướng chính là thị vệ thân cận Tam Đẳng Hà của Khang Hi, tên là Trương Ngọc Tường. Dận Chân cũng biết được một hai phần về y. Trương Ngọc Tường xuất thân quân Hán Hồng Kỳ chính thống, hiện nay chưa đến mười tám tuổi nhưng vì có thân thủ công phu đấu vật tốt nên đã được tuyển vào Thiện Phác Danh từ năm 14 tuổi. Vài năm trôi qua, y cũng đạt nhiều thành tích nổi bật, được xem là một trong những người trẻ tuổi có thân thủ tài giỏi tại Thiện Phác Doanh. Đầu năm nay được Khang Hi tự tay sắc phong trở thành thị vệ Lam Linh Tử thị vệ, đặc biệt ban ân cho hầu hạ bên người.
Khang Hi nhìn thấy Trương Ngọc Tường, biết hắn là người có kỹ thuật đấu vật siêu quần trong đám thị vệ bên người nên cười nói: "Tốt, ngươi hãy đi lên đọ sức đấu vật với vị bác khắc thủ (1) của Mông Cổ này đi." Sau đó lấy một thanh Kim Qua Tử từ trong người ra đặt lên bàn, nói: "Đây là phần thưởng của trẫm dành cho người chiến thắng, các ngươi hãy biểu hiện thật tốt cho Trẫm cùng các vị Vương gia thưởng thức."
Trương Ngọc Tường quỳ một chân xuống đất, nói: "Nô tài đa tạ phần thưởng của chủ tử." Người đàn ông cao to tựa như cự linh thần kia cũng bắt chước quỳ một chân xuống đất, tay phải gập lại đập ở trước ngực một cái. Khang Hi vuốt cằm cười, hỏi: "Vị dũng sĩ này, ngươi tên là gì?" Người nọ nói tiếng Hán không rành rọt lắm cũng không hiểu quy củ, chỉ ồm giọng đáp: "Ba Đặc Nhĩ." Khang Hi cũng không bận tâm đến sự vô lễ của đối phương, vung tay lên ý bảo hai bên bắt đầu.
Trương Ngọc Tường chậm rãi cởi bỏ chiếc áo choàng ngắn trên người, lộ ra thân hình săn chắc đầy cơ bắp, quấn bím tóc lại trên đỉnh đầu, ôm quyền chào đối phương. Hai người đứng song song nhau, bày ra tư thế dang rộng hai chân tựa như đang ngồi trên kỵ mã, lại làm một vài động tác nhảy lên như Hùng Ưng giương cánh, cả hai đều đang dò xét để tìm ra nhược điểm của đối phương. Nếu so sánh về mặt hình thể, Trương Ngọc Tường kém hơn đối phương một chút, tuy rằng cũng là lưng hùm vai gấu, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, vì vậy trọng lượng cơ thể cũng thua một phần.
Sau một lúc giằng co, Trương Ngọc Tường bắt đầu ra tay trước, y dùng tay phải vặn lấy tay Ba Đặc Nhĩ, còn tay trái chọc vào đũng quần của Ba Đặc Nhĩ. Y dùng vai giữ lấy khuôn ngực của hắn với ý muốn trực tiếp vật hắn xuống, nhưng không ngờ rằng Ba Đặc Nhĩ vẫn đứng thẳng, lòng bàn chân vẫn không hề nhúc nhích. Hơn nữa, thể trọng của Ba Đặc Nhĩ cũng vượt xa Trương Ngọc Tường, vì vậy mà Trương Ngọc Tường thử vài lần vẫn không lay động được. Trong lúc Trương Ngọc Tường thầm nghĩ không xong rồi, thì Ba Đặc Nhĩ bắt đầu phản kích, tay trái bắt lấy đai lưng của Trương Ngọc Tường, dùng cổ chống vào vai phải của Trương Ngọc Tường, tay phải thuận thế cắm vào phía dưới sườn. Bất ngờ hắn dùng sức mạnh to lớn giơ Trương Ngọc Tường lên, Trương Ngọc Tường ra sức giãy dụa trong không trung nhưng hoàn toàn không có tác dụng, không thể giữ được thăng bằng. Ba Đặc Nhĩ mượn lực xoáy hai cái, một cái xuống phía dưới rồi tiếp tục xoáy một cái về bên cạnh trướng, sau đó dùng tiếng Mông Cổ hét to một tiếng: "Đi xuống!" rồi ném thẳng Trương Ngọc Tường xuống. Hắn dùng lực rất mạnh quẳng xuống, làm Trương Ngọc Tường té nhào trên mặt đất. Sau một hồi gắng gượng, Trương Ngọc Tường phát run, khuôn mặt đỏ bừng, tinh thần sa sút quỳ trên mặt đất, nói: "Chủ tử, nô tài làm cho chủ tử mất thể diện, xin chủ tử nghiêm phạt."
Trong lòng Khang Hi không vui nhưng cũng không tiện bộc phát, chỉ hậm hực nói: "Xem như cho ngươi học hỏi bản lĩnh của Ba Đặc Nhĩ, lui ra."
Cát Nhĩ Đan không kiềm được cảm giác hưng phấn, tự tay lấy Kim Qua Tử sang xem như tặng thưởng, một mặt còn đắc ý nói: "Bác Cách Đạt Hãn, tuy rằng thuật bố khố của Mãn Châu cũng rất cao minh, nhưng nếu bàn về đấu vật, vẫn phải là đám con cháu Thành Cát Tư Hãn chúng tôi cơ."
Cao Sĩ Kỳ nhìn thấy sắc mặt Khang Hi càng thêm âm trầm, vừa định hoà giải thì Long Khoa Đa đứng lên, hắn quỳ xuống trước Khang Hi nói: "Hoàng Thượng, nô tài bất tài, cũng muốn thử một lần."
Khang Hi nhìn Long Khoa Đa thật lâu, chỉ thấy đôi mắt hắn sâu sắc, trong ánh mắt tràn đầy không phục. Khang Hi biết rõ bản lãnh Long Khoa Đa, ngoài Tố Luân với Vũ Đan ra thì Long Khoa Đa có thể xem như vua đấu vật của kinh thành rồi. Tuy rằng vóc người hắn không cao, nhưng mà cực kỳ nhanh nhẹn khéo léo, hơn nữa tập luyện công phu từ nhỏ, có năng lực tứ lạng bạt thiên cân (2).
Khang Hi trầm giọng nói ra: "Con cháu dòng dõi quý tộc như ngươi có chí khí cũng rất tốt, nhưng mà trẫm không gánh nổi ngươi, nếu như ngươi thua thì làm thế nào?"
Long Khoa Đa chắp tay nói: "Nô tài nguyện lĩnh mọi hình phạt của Hoàng Thượng."
Khang Hi nghiêm mặt nói: "Được, trẫm đồng ý, ngươi hãy đấu một trận."
Cát Nhĩ Đan nở nụ cười, phảng phất như trong lòng đã nắm chắc phần thắng. Dận Chân chứng kiến bộ dạng này của hắn, trong lòng tự nhủ, xem ra người này đắc ý ương ngạnh, tuy có khí phách nhưng lại không biết nhẫn nhịn, nếu như thực sự tranh chấp cùng Khang Hi, chỉ sợ chết không có chỗ chôn. Cái gọi là người có thể thành đại sự, phải là người vừa có độ lượng, vừa có chí lớn, lại co được dãn được, ấy mới là đại trượng phu.
Long Khoa Đa khấu đầu với Khang Hi một cái, đưa tay ra trước Ba Đặc Nhĩ khẽ nâng một cái làm lễ, nói: "Mời."
Ba Đặc Nhĩ thấy Long Khoa Đa như thế, không khỏi có chút không vui, chỉ chỉ vào xiêm y trên người hắn, lắp bắp dùng Hán ngữ nói: "Ngươi không cởi y phục, thiệt thòi." Long Khoa Đa cười ha hả, nói: "Ta không cởi y phục cũng sẽ thắng ngươi."
Ba Đặc Nhĩ thấy thế cũng không nhiều lời, thân thủ nhanh nhẹn, lập tức xông về phía trước đối thủ, bước đến xoay thắt lưng, một chiêu ""Xoa nhập"" tiếp theo là ""Hồi mã chiêu" đều bị Long Khoa Đa nhẹ nhàng xoay người, gẩy cánh tay hóa giải từng cái. Qua mấy hiệp, song phương đều bỏ qua ý định khinh thường nhau, nín thở tập trung tư tưởng, gắt gao nhìn thẳng đối thủ. Giằng co một lát, Ba Đặc Nhĩ hơi gấp gáp, tiến lên phía trước hai bước, hai tay nhoáng một cái nắm lấy áo Long Khoa Đa, nâng chân trái lên và bước chân phải đến lại tiếp một chiêu "Móc". Long Khoa Đa không chút hoang mang, chân trái điểm nhẹ vào đùi phải của Ba Đặc Nhĩ, Ba Đặc Nhĩ vừa muốn trả chiêu lại thì Long Khoa Đa đã rút chân trái về, sau đó vặn xoáy chân trở lại ""Giả đá thực câu". Đồng thời Long Khoa Đa dồn thêm sức vào bàn tay, sử xuất một chiêu phân cân thác cốt, khiến cho cả đầu khuỷu tay Ba Đặc Nhĩ nhức mỏi vô cùng, sau đó hắn đột nhiên phát lực ở thắt lưng, ném Ba Đặc Nhĩ té ngã xuống đất. Lần này Ba Đặc Nhĩ có vẻ ngã rất nặng, hơn nữa Long Khoa Đa canh cánh trong lòng chuyện Trương Ngọc Tường thất bại vừa rồi, nên tay chân đều ngầm thêm vài phần sức, làm cho Ba Đặc Nhĩ ngã thật mạnh, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng giòn vang, xương đòn của Ba Đặc Nhĩ đều nứt gãy.
"Hay" Lúc này, mấy vị hoàng tử đều đồng thanh tán thưởng, ngay cả Khang Hi cũng không khỏi phải bật thốt lên: "Long Khoa Đa quả thật trị được Ba Đồ Lỗ." Mấy vị Vương gia Mông Cổ đều thấy thú vị, nói thẳng Long Khoa Đa là thiên thần phái xuống hạ phàm làm lực sĩ bảo hộ Bác Cách Đạt Hãn vĩ đại vân vân....
Long Khoa lạnh nhạt nhìn Cát Nhĩ Đan, nói: "Vương gia, mạo phạm." Sau đó chỉnh đốn lại trang phục rồi đưa hai tay lên, cung kính quỳ gối trước bàn của Khang Hi. Khang Hi cười lấy Kim Qua Tử trên bàn đặt vào tay Long Khoa Đa.
Dận Chân nhìn thấy trong mắt Cát Nhĩ Đan hiện một tầng sát khí, nhìn về vẻ mặt thống khổ của Ba Đặc Nhĩ, nên bắt đầu lo lắng cho vận mệnh của vị hảo thủ đấu vật ở thảo nguyên này. Y lặng lẽ đi đến bên cạnh thái tử, trầm thấp nói vài câu. Khang Hi không bỏ qua động tác nhỏ này, nhưng cũng không rõ rốt cuộc Dận Chân muốn làm gì.
Lúc này, thái tử tiến lên hai bước, khom người tấu với Khang Hi: "Hoàng A Mã, nhân dịp lần này mọi người đều cao hứng, nhi thần cả gan xin Hoàng A Mã thưởng cho nhi thần cùng Tứ đệ một chuyện, mong Hoàng A Mã chấp thuận."
Khang Hi ngạc nhiên nói: "Dận Nhưng, con cùng Dận Chân muốn cái gì à?"
Thái Tử đáp: "Nhi thần và Tứ đệ muốn có Ba Đặc Nhĩ."
(1) Bác khắc thủ: Dũng sĩ đấu vật theo cách gọi của Mông Cổ. Bác khắc là đấu vật theo tiếng Mông Cổ, bố khố là đấu vật theo tiếng Hán.
(2)Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân) Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền.