Trở Về Đời Thanh

Chương 29: Thương tiếc (3)

Nặc Mẫn lên tiếng. “Theo lời chủ tử nói lúc trước, Ngạch Nương đã biết Vương gia và Tứ gia giá lâm. Chỉ là Ngạch Nương nói còn đang chịu tang, không thể ra nghênh tiếp. Bây giờ người đang ở phòng khách phía tây chờ hai vị.”

Phúc Toàn nghiêm túc đáp. “Vậy mời ngươi đi trước dẫn đường cho.”

Phúc Toàn và Dận Chân không nhắc lại nữa, lấy tay ra hiệu mời Nặc Mẫn đi trước, thẳng hướng cửa tròn phía tây mà đi tới. Đi qua một cụm hoa ly, hai người dừng lại ngước nhìn lên. Từ cửa lớn tới phòng khách phía tây phải đi qua một con đường rải đá cuội, hai bên cờ xí phấp phới, màn che kéo trượng tung bay như hoa, phiêu linh trong gió. Đứng hai bên là đám gia đinh mặc áo gai, diện mạo uy dũng.

Theo hướng di chuyển, được một lúc thì thấy phu nhân của Nặc Mẫn, con nuôi Đồ Hải là Nạp Cáp và thị thϊếp của phu nhân Đồ Hải đứng chờ hai bên cửa thư phòng. Hai vị công chúa thấy hai người tới thì đều quỳ xuống thi lễ.

Phúc Toàn đứng giữa thư phòng, lấy thủ dụ của Khang Hi ra tuyên đọc. Khang Hi viết thủ dụ đó lúc Đồ Hải còn ốm chưa chết, trong đó căn dặn mọi người trên dưới trong phủ phải tận lực chăm sóc cho Đồ Hải, đồng thời phái thái y ở Thái y viện tới để thăm bệnh. Kỳ thực, lúc ấy thủ dụ viết ra đã không còn ý nghĩa gì.

Nhận lấy thủ dụ của hoàng thượng, vợ Đồ Hải vẫn khóc nức nở, nước mắt ướt đầm. Nàng đứng trước linh đường, một tay cầm thủ dụ, một tay đỡ đình trụ, nhìn Dụ thân vương và Dận Chân bằng ánh mắt kinh ngạc. Trong lòng nàng vô cùng đau xót. Nặc Mẫn tiến về phía trước, quỳ dưới thềm, vừa dập dầu mấy lạy vừa nức nở kêu lên. “Nhi tử bất hiếu….”

Cả người hắn run rẩy, chỉ nói được mấy tiếng rồi nghẹn lại, không nói tiếp được nữa.

Nặc Mẫn nghèn ngào làm đám người nhà đứng quanh không kìm chế được, lại khóc rống lên. Cả người Nặc Mẫn như dán chặt xuống mặt đất, tay chân bủn rủn, tấm lưng run rẩy kịch liệt. Bím tóc bình thường được chải chuốt cũng trở nên xơ xác, theo từng cái dập đầu mà nhẹ đung đưa.

Nạp Cáp cũng quỳ bên cạnh hắn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt như ngây dại. Khóe miệng hắn vặn vẹo, co rúm như muốn khóc.

Phúc Toàn nhìn thấy cảnh này thì không khỏi xúc động, quay nhìn bốn phía, lại cúi nhìn Nặc Mẫn đang thương khóc, ánh mắt xót xa nhưng kiên định bảo. “Đồ Hải đã đi rồi, các ngươi cũng nên nén lại bi thương, để người ra đi được thanh thản.”

Chưa khuyên đã vậy, lúc Phúc Toàn nói xong thì Nặc Mẫn càng nức nở. Tiếng thương xót vang lên khiến mọi người không ngăn được những dòng nước mắt. Dận Chân tuy không có giao tình nhiều với Đồ Hải nhưng cũng nghe được thanh danh của người này, hơn nữa biết rõ những việc liên quan tới hắn trong quá khứ làm dấy lên sự ngưỡng mộ, huống chi mắt thấy Nặc Mẫn đau khổ như thế, trong lòng Dận Chân cũng thổn thức không thôi, bồi hồi chảy ra hai hàng lệ.

Phúc Toàn ra vẻ cân nhắc, không chỉ có mệnh lệnh của vua bên mình, mà có rất nhiều đại sự cần được hỗ trợ. Hắn vội vàng thu liễm tâm tình rồi nói. “Đồ hải cả đời là hào kiệt, thánh thượng gia ân, hạ chiếu cho bách tính thấy được ân đức, công lao sự nghiệp lưu danh sử sách chứ không phải chơi. Do thị một đời dạy học sĩ, công lao thật lớn, có thể nói sống để tiếng vinh mà chết càng khiến mọi người đau buồn. Hiện giờ tang gia bối rối, có rất nhiều lễ nghi còn phải an bài. Hoàng thương sẽ có gia ân. Nặc Mẫn tuổi còn trẻ, lại đầy triển vọng, hiện giờ càng phải nén lại đau thương, lấy hiếu trung làm đầu. Sau này hoàng thượng tất có trọng dụng….” Dứt lời, lão đưa tay nâng Nặc Mẫn dậy.

Dận Chân đứng bên cạnh cũng nói thêm vào. “Nặc Mẫn, ngươi dừng quên những điều ta đã nói ở đại doanh cùng với ngươi.”

Nặc Mẫn tuy vẫn còn đau xót, nhưng gắng gượng gật đầu.

Dận Chân quan sát bốn phía, thấy quý phủ không có đồ gì đáng giá được bày biện. Người nhà ăn mặc cũng hết sức bình thường. Ngay cả câu đối phúng viếng cũng hết sức bình thường. Những điều này làm hắn có chút giật mình. Người này tay nắm bình quyền đã lâu, lẽ ra phải là bậc hào phú. Không nói tới triều đình, ngân sách của bộ binh mỗi năm không nhỏ, kiếm chút tiền khống cũng có thể giàu sang phú quý rồi. Càng huống hồ, lúc Đồ Hải chinh phạt thì xem xét rất kỹ, từng hạ lệnh quan binh mà đánh cướp của dân hoặc làm sai quân lệnh thì sẽ xử nghiêm. Hiện giờ nhìn suốt cả trong phủ, thật đúng là một bậc trung lương.

Dận Chân nghiêng đầu hỏi Nặc Mẫn. “Tnag lễ của cha ngươi sao lại đơn giản làm vậy?”

Nặc Mẫn làm vẻ mặt cầu xin đáp. “Hồi bẩm Tứ gia, mấy năm nay cha ta được hoàng thượng ban cho ở ngoài, mọi thứ đều lo cho quân sĩ. Trong nhà gia nhân không nhiều, dù không có cũng muốn giúp đỡ bọn họ nên thực không có dư thừa.”

Trong lòng Dận Chân càng đau xót. Bồi hồi một lúc, hắn lấy từ trong người ra một tấm ngân phiếu, đang muốn đưa cho Nặc Mẫn thì bị Dụ thân vương nhìn thấy, nhẹ nhàng lắc đầu. Dận Chân đành phải rụt tay trở lại.

Sau đó, Dụ thân vương lấy từ trong tay áo mình ra ngân phiếu hai ngàn lạng, đưa cho Nặc Mẫn. “Nặc Mẫn à, cha ngươi mấy năm nay đã chịu nhiều cực khổ. Đây là một chút tâm ý của Hoàng thượng, thái tử và các a ca dùng để phúng viếng cha ngươi. Sau này hoàng thượng tất có ân thưởng khác.”

Nặc Mẫn cúi đầu sát đất, khóc to đáp. “Nô tài đa tạ long ân của hoàng thượng, tạ ân thái tử, vương gia cùng Tứ gia.” Nói xong, liếc mắt nhìn Dận Chân thật sâu, trong ánh mắt chan chứa cảm kích.

Dụ thân vương lại an ủi một hồi, dặn dò cẩn thận những việc phải xử lý trong tang gia rồi từ từ đi ra. Dân Chân cũng bước theo sau. Dụ thân vương nhìn Dận Chân, lắc đầu bất đắc dĩ. “Lão tứ à, nếu không phải ta ngăn lại kịp thì ngươi đã gặp rắc rối rồi.”

Dận Chân hỏi lại. “Chất nhi thấy người ngăn lại tất không dám làm càn, nhưng thật không hiểu tại sao lại như vậy?”

Dụ thân vương đáp. “Bạc của ngươi đưa ra rồi, vậy hoàng a mã và các thái tử sẽ phải làm sao?”

Dận Chân bừng tỉnh. Bởi lúc đó ân thưởng của hoàng thượng còn chưa xuống tới. Nếu mình đưa bạc cho Nặc Mẫn, dù mục đích thế nào, chẳng phải đã bao trùm cả hoàng a mã hay sao? Còn nữa, thái tử nhất định cũng rất đố kỵ chuyện này, nói không chừng có thể vu cho ta kết bè kết đảng cũng nên.

Dận Chân nghĩ tới đó thì thấy buồn cười. Dù không phải ai cũng tin tưởng chuyện đó là thật nhưng hắn không muốn mạo hiểm. Khang Hi tám tuổi đã đăng cơ. Hắn không vì bản thân mình còn nhỏ tuổi mà coi nhẹ chính mình. Dụ thân vương nói vậy thật là sâu sắc.

Dận Chân không khỏi bội phục Dụ thân vương, đã khiến cho hoàng ân từ tay ông ta được ban phát mênh mông cuồn cuộn. Thái tử biết chuyện cũng không thể không hài lòng, mà lại thể hiện được trọn vẹn tình nghĩa của cả hai người trong đó. Hành động thật là vô cùng toàn vẹn.

Dận Chân không khỏi cung kính thảnh thật ca ngợi Dụ thân vương. “Bá phụ, chất nhi hiểu rồi!”

Dụ thân vương liếc Dận Chân. “Ngươi là một tiểu vương gia, muốn trở thành hùng ưng trên trời thì còn phải học hỏi nhiều.”