Nhưng đối với Hứa Đình Tri, cách ăn mặc của cô ta lại quá diêm dúa. Đặc biệt, nụ cười vừa ngại ngùng vừa quyến rũ của cô ta suýt làm anh nổi cả da gà.
"Nói đi."
Hứa Đình Tri lạnh lùng lùi lại hai bước, giữ khoảng cách xa chừng bốn, năm bước chân. Anh có vẻ thực sự sợ cô ta sẽ tiến lại gần sao?
Hành động lạnh nhạt của anh khiến Dương Mi Mi tức tối, nhịp tim đập loạn lên, ngực thình thịch như tiếng trống vang.
"Anh Hứa, em thích anh."
Cô ta gom hết can đảm, vừa nói vừa nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt đầy kỳ vọng. Không ai sánh kịp vẻ đẹp trai và khí chất của anh, người như anh chỉ có cô ta mới xứng đáng!
"Tôi không thích cô."
Hứa Đình Tri lại lùi thêm hai bước, nét mặt lạnh lùng từ chối thẳng thừng.
Câu trả lời này không làm Dương Mi Mi bất ngờ, mặc dù có chút khó chịu, nhưng cô ta vẫn cố giữ bình tĩnh để nói tiếp.
"Tình cảm có thể từ từ bồi đắp mà! Anh Hứa, Đình Tri, anh hãy cưới em đi, cưới em rồi bệnh của anh sẽ khỏi, em có thể chữa lành cho anh!"
Dương Mi Mi hăng hái tiến lên, lời nói càng ngày càng hào hứng, nước bọt cũng văng ra ngoài, khiến Hứa Đình Tri nhíu mày, lập tức tránh sang một bên.
"Không cần."
Vả lại, anh đâu có bệnh, cho dù có bệnh, anh thà sống chung với nó.
"Tại sao? Em có gì không tốt chứ? Em cũng đẹp, đâu thua kém những cô gái thanh niên trí thức trên thành phố! Hơn nữa, em còn là người mang lại may mắn!"
"Em còn nhặt được tiền liên tục, ba bữa nhặt được một lần, anh biết chứ? Nếu anh cưới em, anh sẽ giống như có một cái túi thần, muốn gì cũng được!"
"Đình Tri, em sẽ là người vợ lý tưởng, giúp anh phát triển sự nghiệp! Chỉ cần anh đồng ý cưới em, đưa em thoát khỏi ngôi nhà đó, thì em..."
Càng nói, Dương Mi Mi càng phấn khích, càng tin rằng mình là tiên nữ giáng trần, ngay cả Hứa Đình Tri cũng nên xem đó là may mắn khi được cưới cô.
Đây không phải lần đầu Hứa Đình Tri bị con gái tỏ tình, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một cô gái tự khen mình tới mức này. Cả Vương Bà chắc cũng phải cúi đầu tự thấy hổ thẹn.
Mức độ tự kiêu của cô ta thực sự khiến người khác phải bật khóc.
"Tôi không cần."
Hứa Đình Tri dứt khoát từ chối. Nếu cô ta tốt như vậy thì để người khác hưởng, anh không có phúc để nhận.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn xuống, khuôn mặt như băng giá, thậm chí không thèm liếc Dương Mi Mi một cái.
Dương Mi Mi tự cho mình là xuất chúng, vừa oán trách gia đình tàn nhẫn vừa ghét bỏ cha mẹ yếu đuối, nhưng lúc này cô càng hận Hứa Đình Tri – người đàn ông không biết điều này.
Nếu đã như vậy, thì đừng trách cô. Người đàn ông này, cô nhất định phải có!
Cô đột nhiên xé toang mấy chiếc cúc áo ở ngực, để lộ phần da thịt trắng mịn, sau đó lao tới gần.
Hứa Đình Tri vẫn quan sát nhất cử nhất động của cô ta, định tìm cơ hội rời đi. Nhưng khi cô bắt đầu xé quần áo, anh đã cảm thấy chuyện không hay rồi.
Anh nhấc chân định bỏ chạy, nhưng chỉ mới được vài bước, cơ thể anh đột nhiên tê cứng, không thể di chuyển.
Không chỉ chân, mà cả tay cũng bất động như bị đông cứng, đến mức ngón tay cũng không nhúc nhích được. Cảm giác mất kiểm soát cơ thể này trước giờ chưa từng xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
Nhưng anh không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Dương Mi Mi đã nhào tới, kéo tay anh đặt lên eo mình.