"Cứ xem Hứa Đình Tri có xoay sở được không thôi."
Thím Kim lại thở dài một hơi, sính lễ đòi như vậy, người thành phố còn khó đáp ứng, huống hồ gì đến một thanh niên trí thức.
Nếu đòi như vậy mà con gái họ không gả được, thì chỉ có thể bị ế.
"Một người không muốn cưới, một người không muốn gả, đúng là một đôi "hoàn hảo"."
Tần Trúc Tây bật cười mỉa mai.
Dương gia rõ ràng không muốn gả Dương Mi Mi, còn Hứa Đình Tri thì không có ý định cưới, vậy mà chỉ có Dương Mi Mi tự mình nhiệt tình, cứ nghĩ rằng mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch của mình.
Mặc dù kết quả cuối cùng Dương Mi Mi không toại nguyện, nhưng cô ta lại là người được lợi. Hứa Đình Tri mới là kẻ chịu thiệt.
Ừm, có lẽ mình nên giúp Hứa Đình Tri, vừa có thể khiến Dương Mi Mi khó chịu, lại vừa khiến cô ta thêm một kẻ thù, sao lại không làm chứ?
"Tiểu Tây?"
"Tiểu Tây, cháu nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?"
Thím Kim gọi đến mấy lần, Tần Trúc Tây mới giật mình trở lại thực tại.
"Không có gì đâu ạ, thím Kim, thím thấy Hứa Đình Tri và Dương Mi Mi, ai ưu tú hơn?"
Tần Trúc Tây thoát khỏi mớ suy nghĩ, tò mò hỏi lại.
"Ừm... thì phải là Hứa Đình Tri chứ. Cậu ấy vừa đẹp trai, vừa có tính tình tốt, công việc cũng nhàn hạ, lại còn là người từ thành phố lớn đến, tiếc thật."
Thím Kim lại thở dài, lắc đầu tiếc nuối.
"Đúng vậy, anh ta ưu tú như thế, còn Dương Mi Mi thì chỉ là một cô gái xinh đẹp bình thường, chưa đủ thời trang bằng mấy cô gái thành phố. Tính cách và phẩm hạnh cũng không có gì nổi bật."
"Thím bảo, tại sao Hứa Đình Tri lại dại dột tự hủy hoại bản thân để theo đuổi một người như cô ta?"
Tần Trúc Tây hỏi ngược lại, câu hỏi như đánh thẳng vào lý trí.
Mọi người sao không nghĩ đến điều này chứ? Nghe nói Hứa Đình Tri còn có gia thế. Một người như vậy, sao có thể cam tâm ở mãi vùng quê này, lại còn thích Dương Mi Mi?
"Nói thì nói vậy, nhưng sức khỏe của Hứa Đình Tri không tốt, còn Dương Mi Mi lại là tiểu phúc tinh được mọi người công nhận. Có khi anh ta muốn mượn vận may của cô ta cũng nên, đúng không?"
Thím Kim phân vân trả lời.
Dù sao thì việc này cũng có người tận mắt chứng kiến, chứng cớ rõ ràng, chẳng ai nghĩ đến chuyện Dương Mi Mi có thể tự biên tự diễn cả.
Mượn vận may? Có mà mượn vận rủi thì có!
Tần Trúc Tây lẩm bẩm trong lòng vài câu, không nói gì thêm mà quay về nhà nấu cơm cho cậu em trai phiền phức kia.
Ăn uống lúc nào cũng là số một, còn việc làm sao để cứu vãn danh dự của Hứa Đình Tri và minh oan cho anh, cô còn cần suy nghĩ kỹ thêm.
"Ôi, giá mà mình nhớ đoạn này sớm hơn, tránh được thì dễ quá rồi! Nhưng tiếc là dạo này bận rộn, không để ý đến những kẻ này."
Tần Trúc Tây thở dài, cảm thấy hơi hối tiếc.
Cô chính là người nắm rõ nguyên tác! Mặc dù không nhớ hết các chi tiết, nhưng ít nhất cô biết đại khái mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào.
Không ổn rồi, lát nữa cô cần phải ghi chép lại cẩn thận, sắp xếp các sự kiện quan trọng ra giấy để không bỏ lỡ những tình tiết quan trọng!
Ở phía khác, Hứa Đình Tri u ám nhìn vào tay mình. Tại sao lại như vậy? Khoảnh khắc Dương Mi Mi lao tới, anh lại không thể cử động! Nếu không thì với thân thủ của mình, làm sao anh có thể để cô ta vu oan?