Trong sách, Tần Trúc Tây chỉ là một vai phụ độc ác, vì thích một người đàn ông mà muốn hại Dương Mi Mi. Nhưng sự thật thì hoàn toàn khác. Cô chỉ vì nói chuyện với Hứa Đình Tri vài câu, rồi bị Dương Mi Mi ghen tuông, tìm cách gϊếŧ chết.
Bởi vì ngay từ đầu, nữ chính thích Hứa Đình Tri, coi anh là người của mình. Đương nhiên, cô ta không muốn bất kỳ phụ nữ nào đến gần anh.
Nhưng Hứa Đình Tri không phải là nam chính, anh chỉ là nam phụ với hình tượng bạch nguyệt quang. Vì anh không chịu khuất phục, cuối cùng cũng bị gϊếŧ, góp phần thúc đẩy tình cảm giữa nam và nữ chính. Anh chỉ là công cụ cho mối tình ấy.
Còn Tần Trúc Tây, cô chỉ là một nhân vật phụ bị gϊếŧ ngay từ đầu. Nhưng Tần Trúc Nam thì khác, cậu sống đến hơn nửa cuốn sách dài hơn sáu trăm chương, khoảng hơn ba trăm chương, là một phản diện chính.
Vì nghi ngờ Dương Mi Mi gϊếŧ chị mình, Tần Trúc Nam không ngừng tìm cách trả thù. Nhưng cuối cùng, trong khi Dương Mi Mi đã tiến từ vùng núi nghèo lên thành phố lớn, cậu vẫn chưa thể trả thù, lại còn bị gϊếŧ bởi nguyên nam chính Hạ Chu.
Vừa rồi, cô mơ thấy cảnh Tần Trúc Nam bị đánh chết. Đúng vậy, Dương Mi Mi cố tình để cậu bắt cóc mình, rồi gọi Hạ Chu đến cứu. Trước đó, cô ta dùng lời nói để kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Tần Trúc Nam nổi điên, sau đó Hạ Chu đến và chứng kiến cảnh đó, cô ta giả vờ đáng thương.
Hạ Chu không chút do dự, bắn chết Tần Trúc Nam, kết thúc cuộc đời cậu, để lại tình yêu đẹp giữa anh và Dương Mi Mi, khiến người khác ngưỡng mộ.
Điều đáng ghét là Dương Mi Mi lại biến câu chuyện trả thù của Tần Trúc Nam thành việc vì yêu cô ta mà sinh hận. Hạ Chu còn tin chuyện này, vô lý đến mức nào!
Quan trọng hơn, Hạ Chu lại tin tưởng những lời bịa đặt đó. Thật khó hiểu!
"Xem ra trí thông minh của đàn ông đúng là thấp thật."
Tần Trúc Tây hồi tưởng lại giấc mơ nhập vai của mình, sau đó thở dài, kết luận đầy châm biếm.
Đàn ông: ??? Chúng tôi đã làm gì các cô?
"Dương Mi Mi... Hạ Chu..."
Tần Trúc Tây chậm rãi gọi tên hai người đó, rồi hừ một tiếng. Muốn lợi dụng cô và em trai cô để làm bàn đạp sao? Không dễ đâu!
Bây giờ đã là ba giờ sáng, cô quyết định rời giường, rửa mặt rồi mang theo đồ đạc lên đường đến chợ đen. Còn gọi Tần Trúc Nam đi cùng sao? Không, buổi chiều cô chỉ lừa cậu bé đó thôi.
Cả làng chìm trong bóng tối, tĩnh mịch đáng sợ, chỉ có tiếng gió xào xạc qua những tán cây. Nếu là người yếu bóng vía thì chắc chắn không dám ra ngoài vào giờ này. Nhưng với Tần Trúc Tây, một người mạnh mẽ, võ nghệ cao cường, cô chẳng sợ gì cả, thậm chí không cần dùng đến đèn pin.
"Phía trước có người?"
Sau khi rẽ qua một khúc cua, dưới ánh trăng mờ, Tần Trúc Tây bất ngờ nhìn thấy bóng dáng một người đang lững thững đi phía trước. Cô lập tức cúi xuống, trốn vào một góc.
Người này là ai? Cũng đi chợ đen sao? Có khi nào là Hạ Chu không? Không đúng, Hạ Chu chưa quay lại thôn mà.
Người này đi chậm quá, anh bạn ơi, anh đang đi bộ hay ngắm trăng vậy? Nếu anh không đi nhanh, thì cho tôi qua trước được không?
Tiếc là chỉ có một con đường lên trấn. Không muốn làm kinh động người phía trước, cô chỉ có thể lẳng lặng đi theo sau hắn, bước từng bước chậm rãi. Với tốc độ của cô, lẽ ra chỉ mất một giờ là đến trấn, nhưng người đàn ông này kéo dài thời gian lên đến hai giờ!