Bà lão Dương cố nuốt lại câu "phá của" vào lòng, trên gương mặt hiện ra nụ cười gượng gạo.
Bà ta nhận giỏ tre, liếc vào trong, rõ ràng có hai miếng thịt lợn nhìn rất hấp dẫn. Dương Mi Mi, giỏi thật! Con bé dám lấy thịt trong nhà mà không ai biết. Không lẽ sau này nó còn định tặng thịt cho đứa nhà Tần này nữa? Nó điên rồi sao? Người trong nhà còn không đủ ăn!
Đúng lúc ấy, Dương Mi Mi bước ra từ phía sau lưng bà nội, ánh mắt đầy tức giận.
"Ai đẩy cô, ai tặng thịt cho cô hả, đừng có mà nói dối!"
"Mi Mi, cô đừng ngại. Nếu không phải cô cho tôi thịt, thì tôi lấy đâu ra thịt chứ, nhà tôi nghèo khó lắm."
Tần Trúc Tây lạnh lùng đáp lại.
Tần Trúc Nam như đã hiểu được ý định của chị gái, lập tức gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, nhà cháu không có tiền mua thịt, bà nội Dương, bà đừng trách Dương Mi Mi. Cô ấy thật lòng mà."
Việc gọi thẳng tên Dương Mi Mi khiến Tần Trúc Nam có chút khó khăn, nhưng cậu không thể gọi cô ta là chị, vì với cậu, chỉ có một người chị gái duy nhất.
"Bà hiểu rồi, hai đứa về đi."
Bà lão Dương liếc mắt nhìn mọi người, rồi quay lưng bỏ đi, trong lòng đầy giận dữ. Đúng là con gái nhà người ta thì luôn chỉ nghĩ cho người ngoài!
Tần Trúc Tây kéo Tần Trúc Nam rời đi.
"Không phải, bà nội, bà nghe cháu nói đã..."
Dương Mi Mi nghiến răng, cảm thấy bị lừa gạt. Cô ta không thể tin rằng mình đã bị hai chị em nhà Tần chơi xỏ. Chắc chắn bà nội sẽ lại mắng cô ta!
Đúng như dự đoán, trước mặt người ngoài thì bà không tiện nói gì, nhưng ngay khi chị em nhà Tần vừa đi khỏi, bà lão Dương liền bỏ bữa, nắm tay Dương Mi Mi véo một cái đau điếng.
"Thịt này ở đâu ra? Thịt trong tủ vẫn còn nguyên. Có phải cháu nhặt được đâu đó mà không nộp lên không? Rồi còn đem thịt tặng người ta, thật đúng là đồ vô ơn, nuôi ong tay áo!"
"Á! Bà ơi, cháu không có! Bà đừng tin cô ta nói bậy! Cô ta toàn bịa chuyện!"
Dương Mi Mi đau đớn la hét, chạy vòng quanh nhà, lòng đầy căm phẫn nhưng không dám lộ ra ngoài.
"Vậy nói rõ cho bà nghe, thịt này từ đâu ra! Hôm nay không giải thích được thì tối nay đừng hòng ăn cơm!"
"Sao mà lại như vậy!"
"Thịt này là của cháu! Nhà này có thịt cũng là nhờ cháu kiếm về, không có cháu thì các người lấy gì mà ăn. Dựa vào đâu mà cấm cháu ăn cơm!"
Dương Mi Mi tức tối, nhìn bà nội mình đầy oán hận.
Bị áp bức suốt nhiều năm, cô ta đã không còn đủ kiên nhẫn. Cả gia đình này sống dựa vào những gì cô kiếm được, thế mà ngày nào cũng bắt nạt cô. Đời sao lại có chuyện bất công đến thế!
"Còn dám cãi! Cái gì của cháu thì không phải của bà sao? Nếu không phải bà sinh ra cha cháu, rồi cha cháu mới sinh ra cháu, thì làm gì có cháu!"
Bà lão Dương đáp như một lẽ đương nhiên, rồi lại nhéo Dương Mi Mi thêm một cái.
Con bé này càng lớn càng ngang ngược, dám giấu cả thịt, không biết giấu bao nhiêu tiền rồi nữa!
"Mẹ, mẹ đừng đánh con bé nữa, nó biết lỗi rồi mà."
Mẹ của Dương Mi Mi vội vàng bước ra che chắn, vẻ mặt cầu khẩn, mong mẹ chồng tha cho con gái mình.
"Hừ, trong nhà không có đứa nào ra hồn, hôm nay không ai được ăn cơm! Về phòng hết đi!"
Bà lão Dương ra lệnh, cha mẹ của Dương Mi Mi chỉ biết cúi đầu, bỏ bát đũa đi vào phòng, kéo theo Dương Mi Mi đang hậm hực.