Điều này là đương nhiên rồi, trong chiếc vali này toàn là tiền, đủ cho mợ và em trai có cuộc sống giàu có. Lâm Hạnh lén lút ngẩng đầu nhìn Từ Khê Vãn từ đầu đến cuối, biểu cảm trên khuôn mặt Từ Khê Vãn rất ít, giống như một bức tượng lặng lẽ đứng trong gió lạnh.
“Lâm tiên sinh cứ nói đùa.” Người phụ nữ xác nhận tất cả văn kiện không có bất cứ sai xót nào, nhanh chóng cất vào cặp, lui về đứng bên cạnh Từ Khê Vãn nhẹ giọng nói: "Mọi chuyện đã xong."
Lúc này Từ Khê Vãn khẽ gật đầu, một tay đưa về phía Lâm Hạnh: “Đi thôi.”
Bàn tay trắng nõn như ngọc, ngón tay thon dài uyển chuyển, móng tay được cắt tròn, hồng hào. Lâm Hạnh nghĩ, người phụ nữ này đẹp đến mức không có khuyết điểm nào cả.
Lâm Hạnh ngẩng đầu, mơ hồ hiểu được nhìn Từ Khê Vãn. Lau tay mấy cái vào áo rồi run rẩy duỗi ra, đặt vào trong lòng bàn tay xinh đẹp của Từ Khê Vãn. Lòng bàn tay nhìn có vẻ lạnh lẽo lại mềm mại và ấm áp đến không ngờ.
Từ Khê Vãn nắm tay Lâm Hạnh.
Bàn tay nhỏ nhắn giống như chân gà, giữa móng tay có bùn đen, ngón tay đều nứt nẻ. Từ Khê Vãn có dáng người cao, cao đến mức Lâm Hạnh phải ngước cổ lên nhìn, chân cũng rất dài nên Lâm Hạnh phải chạy bộ để theo kịp cô.
Lâm Hạnh không biết mình sẽ bị đưa đi đâu, cũng không biết điều gì đang chờ đợi mình. Cô bé không dám nói hay hỏi, chỉ có thể đi theo phía Từ Khê Vãn, bước chân nghiêng ngả lảo đảo cứ thế đi về phía trước.
Từ Khê Vãn dẫn Lâm Hạnh vào chiếc ô tô màu đen có rèm che dừng ở bên đường, ngồi ở ghế sau, mà lái xe chính là người phụ nữ mặc vest công sở.
“Tới sân bay?” Người phụ nữ hỏi.
“Ừm.” Từ Khê Vãn trầm giọng đáp, ôm trán quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới Lâm Hạnh đang ngồi ở một bên.
Người phụ nữ đó là trợ lý của Từ Khê Vãn, tên là Tiết Khúc Song. Sau khi nghe câu trả lời của Từ Khê Vãn, cô ấy cũng không hỏi thêm nữa mà lái xe đến sân bay.
Lâm Hạnh chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe sạch sẽ như vậy. Ghế da đen tuyền được chế tạo tinh xảo, chạm vào cảm xúc rất tốt, khi ngồi lên có cảm giác mềm mại hơn chiếc giường nhỏ mà cô bé thường ngủ, tấm thảm len dưới chân không hề có một hạt bụi.
Lâm Hạnh không dám giẫm giày của mình lên, chiếc áo khoác cũ trên người cô bé đã mặc hơn một tháng, cổ áo và cổ tay áo tối màu đến mức không nhìn ra màu gốc, Lâm Hạnh ngồi trong xe, cứng đờ như robot, không dám cử động, sợ mình sẽ làm bẩn chỗ nào đó.
Xe nhanh chóng tiến về phía trước. Lâm Hạnh quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, những ngôi nhà và con đường mà cô bé quen thuộc càng ngày càng xa, cuối cùng đã không còn nhìn thấy nữa.
Từ nhỏ cho tới bây giờ Lâm Hạnh chưa từng rời khỏi khu nhà mà cô bé đang ở. Trước ngày hôm nay, đối với cô bé bầu trời chỉ nhỏ bằng khoảng cách giữa những ngôi nhà cũ kỹ.
Ban đêm mỗi khi không ngủ được, cô bé thường dựa vào cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao qua những sợi dây điện chằng chịt, tưởng tượng thế giới bên ngoài sẽ như thế nào. Cô bé tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ được ra thế giới bên ngoài nhưng bản thân không ngờ ngày đó lại tới nhanh như vậy.
Ngoài cửa sổ không còn những khung cảnh quen thuộc nữa nhưng ánh mắt Lâm Hạnh vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có biểu cảm gì.
Tiết Khúc Song đang lái xe nhưng có chút không tập trung, cô ấy có chút tò mò nhìn đứa trẻ gầy gò trong gương chiếu hậu. Cô ấy đã tiếp xúc với rất nhiều trẻ em, đa số chúng đều bướng bỉnh, ồn ào nhưng cũng có một số ít đứa nhỏ ngoan ngoãn và nhạy cảm, những đứa trẻ này đều có một đặc điểm là rất hoạt bát và vui vẻ.
Cho dù lần đầu tiên gặp người lạ có chút sợ hại nhưng cũng sẽ nhanh chóng làm quen. Tiết Khúc Song chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ như Lâm Hạnh bị người lạ bắt đi mà chỉ im lặng không khóc hay ầm ĩ. Thậm chí Tiết Khúc Song còn bắt đầu nghi ngờ có phải đứa trẻ này bị câm điếc hay có vấn đề về não không?
Hệ thống sưởi trong xe được bật hết cỡ, cơ thể lạnh cóng của Lâm Hạnh dần dần ấm lên, tay chân dần dần có cảm giác, nhiệt độ càng tăng, tay chân tê cóng bắt đầu ngứa ngáy.
Lúc đầu chỉ như bị kiến cắn, chỉ ngứa nhẹ, sau đó những chỗ bị nẻ có cảm giác vừa đau vừa ngứa. Chỗ ngứa trên bàn tay rất dễ giải quyết, cô bé có thể lén gãi nhưng chân lại ngứa vô cùng, lại không dám cởi giày nên phải móc hai chân lại với nhau. Cô bé cũng không dám tháo giày ra, đành phải cọ hai chân vào nhau, bản thân vẫn cảm thấy khó chịu đứng ngồi không yên.
Từ Khê Vãn chú ý tới động tác kỳ lạ của Lâm Hạnh nhưng cô cũng lười phản ứng, chỉ liếc nhìn Lâm Hạnh rồi tiếp tục ngẩng đầu nhắm mắt ngủ.