Cố Duyệt bị cơn gió lạnh ập vào người đánh thức, chậm rãi nhấc mí mắt nặng trịt ra, cô chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân như bị rót chì, không chút sức lực, nặng nề như thứ gì đè lên, hít thở không thông.
Cô đây là chưa chết sao?
Không đúng!!
Cô rất rõ ràng mình bị chiếc xe tải lớn tông vào người, cả người tung bay lên trời rồi rơi xuống, với sức mạnh và độ cao đó, cô còn nhớ như in cái cảm giác xương đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng đều nát kia, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Nhưng hiện tại...
Ngoại trừ đau đầu và trong người không khỏe, cô không cảm thấy chút đau đớn nào.
Nhớ lại giọng nói vang lên trong đầu cô trước khi mất ý thức, Cố Duyệt mở miệng thăm dò gọi một tiếng: ""Hệ thống?""
Vừa dứt lời, trong đầu truyền tới âm thanh soẹt soẹt của luồng điện, ngay sau đó, một giọng nói máy móc, không phân biệt nam nữ vang lên.
""Xin chào kí chủ, tôi là hệ thống công lược cặn bã, số hiệu 028, hân hạnh phục vụ kí chủ.""
Cố Duyệt hơi nâng mi, cố gắng ngồi dậy, cô nhìn về phía thanh âm thì thấy một vật hình tròn màu trắng lông xù, có mắt mũi miệng, bay trên không trung.
Cố Duyệt hơi kinh ngạc nhìn nó, cất tiếng hỏi: ""Tại sao tôi chết rồi mà có thể sống lại? Là mi đưa tôi tới đây à? Mi cần tôi giúp gì sao?""
Thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo như dòng suối mát lạnh xoa dịu lòng người.
Không cần nói cũng biết, bây giờ trông cô vô cùng đơn thuần vô hại, đầy tính lừa gạt thế nào, đây là bản năng của cô, chỉ cần đối với sự vật hoặc người cô không hiểu rõ, cô sẽ theo bản năng mà bày ra bộ dáng đơn thuần vô hại, thậm chí sẽ nở nụ cười thiện ý nhàn nhạt.
Mà cơ hồ chiêu này của cô, điều có hiệu quả, không thấy vật tròn màu trắng kia đã biến thành màu đỏ rồi à, còn bốc khói trắng nữa kia kìa.
Không nhìn ra vật nhỏ này, cũng biết thẹn thùng nha.
Ý cười bên khóe miệng Cố Duyệt càng sâu thêm vài phần.
Và ngay sau đó, cô thành công nhận được thông tin từ vật hình tròn màu trắng đáng yêu này.
Nó là hệ thống đến từ Hiệp Hội Thời Không, thuộc bộ phận công lược cặn bã, ý nghĩa như tên, hệ thống sẽ đưa kí chủ xuyên qua các thế giới, công lược những loại người cặn bã, tấn công triệt để đối tượng, khiến độ hảo cảm của họ đạt ở mức cao nhất, thì có thể kiếm đủ điểm, để đổi các vật phẩm có giá trị tương ứng cho các hoạt động công lược ở thế giới tiếp theo. Nhưng bây giờ mới ở thế giới đầu tiên, cửa hàng hệ thống tạm thời chưa kích hoạt được.
Cố Duyệt lập tức nói vào trọng điểm: ""Tóm lại, nhiệm vụ của tôi là công lược những kẻ cặn bã, rồi sau đó đá bọn họ.""
Vật nhỏ phấn khích gật gật đầu: ""Đúng vậy."" Nó lại bổ sung thêm: ""…Điều quan trọng nhất là nếu kí chủ có thể tích lũy đủ điểm, cô có thể đổi lại một cơ hội tái sinh và đem những vật phẩm mà cô đã đổi được quay về thế giới ban đầu của cô, bắt đầu cuộc sống mới.""
Nghe vậy, Cố Duyệt cũng không có phản ứng gì, trong mắt thậm chí không nổi chút gợn sóng nào.
""Tại sao lại là tôi?"" Cô tò mò hỏi.
Trên đời này có người chết nhiều như vậy, cô không cho rằng hệ thống này chọn người một cách ngẫu nhiên, nhưng cô cũng không nghĩ ra, mình có chỗ nào đặc biệt để nó chọn trúng.
Vật nhỏ lập tức trả lời bằng ngữ khí kích động: ""Thật ra tôi đã quan sát cô rất lâu, với tính cách, kinh nghiệm, mưu kế và định lực của cô mới có thể không bị hạ gục, bởi những viên kẹo bọc đường của bọn cặn bã đó thôi.""
""Trước đây, tôi đã từng tìm 9 kí chủ rồi, lúc đầu ai cũng hừng hực khí thế, nói bản thân nhất định sẽ cố gắng công lược cho tốt."Nói đến đây, nó uể oải thở dài: "Đáng tiếc, trong số bọn họ có người thì lựa chọn ở lại cả đời với tên cặn bã đã hối cải, không thì cũng bị những cặn bã có IQ cao phát hiện, công lược ngược lại mình, hoàn toàn đánh mất bản thân, hoặc là từ bỏ công lược giữa chừng...Đến giờ, kết quả thành tích của tôi vẫn là con số 0, đây là cơ hội cuối cùng, nếu không thành công tôi sẽ bị chuyển sang bộ phận khác, nên tôi lựa chọn rất nghiêm túc, quan sát và phân tích hơn chục năm, cô là người tôi thấy thích hợp nhất.""
Khóe miệng Cố Duyệt co giật một cái.
Cô cũng không ngờ vì nguyên nhân này, mà bản thân trở thành người đặc biệt được lựa chọn.
Cảm giác này nói sao nhỉ?
Con moẹ nó không còn gì để nói!!!
Cố Duyệt chửi thầm một tiếng, lại nghe hệ thống nói tiếp.
""Ban đầu tôi còn nghĩ phải đợi vài chục năm nữa, tới khi tuổi thọ cô hết rồi sẽ cùng cô trói buộc, nhưng không ngờ... quái lạ thật nha, theo căn cứ vào dữ liệu phân tích của tôi thì cô sẽ không lao ra cứu cô bé kia."" Vật nhỏ nhìn Cố Duyệt, với vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.
Đừng nói là nó, ngay cả bản thân cô cũng không tin nổi.
Cô luôn biết bản thân là một người ít kỷ và lạnh lùng, luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ, dù là ai cũng không thể khiến trong lòng cô nhấc lên một tí gợn sóng nào. Cô tuyệt đối sẽ không tự tiện quan tâm hay chú ý tới thứ gì hoặc bất kỳ ai, nếu nó không mang cho cô một chút lợi ích nào.
Ví dụ như trong chuyện tình cảm, khi gặp một đối tượng nào đó khiến cô thấy hứng thú, cô sẽ không ngại mà bỏ ra ít thời gian và kiên nhẫn của mình, cùng người đó qua lại một thời gian.
Nhưng khi hứng thú của cô biến mất, cô sẽ chấm dứt quan hệ ngay lập tức, dù người đó có yêu cô chết đi sống lại, cầu xin uy hϊếp cô thế nào, cô cũng không thèm liếc mắt một cái, nên những đối tượng từng quen cô đều khắc sâu một nhận thức.
Cô là người tàn nhẫn, không có trái tim.
Nhưng người vô tình tàn nhẫn như cô, lại vì cứu một cô bé mà mất mạng. Nếu để bọn họ biết được tin này, không biết sẽ có biểu cảm gì.
Nghĩ tới đây, Cố Duyệt nhịn không được cười ra tiếng.
Còn về phần ở trong thế giới đó, có người nào khiến cô lưu luyến, không nỡ rời xa hay không thì không có!
Trên đời này làm gì có người nào đủ thể diện, khiến cô tới lúc chết rồi vẫn luyến tiếc chứ?
Chẳng lẽ là ba cô?
Người đàn ông vì làm ăn thua lỗ mà nợ nần chồng chất, hai bàn tay trắng bị mẹ cô bỏ rơi, ngày ngày chỉ biết rượu chè cờ bạc, lấy cô ra để trút giận, mỗi lần đánh đều khiến cô mất nửa cái mạng, 6 tuổi cô đã phải từ mình chăm sóc bản thân, làm việc nhà còn phải chịu cảnh bị đánh đập, ông ta nhiều lần uống say suýt thì cưỡng bức cô, cuộc sống chẳng khác gì địa ngục kia kéo dài đến 12 năm.
Xin lỗi, cô luyến tiếc ông ta không nổi!