Chương 22: Phiên ngoại về những người bạn đó, những tình yêu đó
Từ lúc bắt đầu học nghiên cứu sinh, tôi với bạn học tiểu Trình dã ước hẹn với, tạm thời gác qua ân oán tình thù, quay về lại là bạn học như lúc trước, lần nữa bắt đầu cuộc sống tập thể như trước.Đang sinh hoạt trong nhóm học bá (*), tôi phát hiện: học bá là người đơn thuần nhất trên thế giới này, một loại người đáng yêu, đặc biệt là bạn học bá cùng phòng với tôi.
(*):chỉ những người có thông thiên đại lý, tinh tường thiên văn, hiểu biết mọi chuyện trên thế gian...
1. Bạn học bá cùng phòng.
Bạn nghiên cứu sinh cùng phòng với tôi Kiều Kiều là học bá trong truyền thuyết, thành tích cuộc thi luôn luôn phấn đấu đạt mục tiêu 100 điểm, 90 điểm là điểm bình thường mà bản thân đạt được, luôn luôn đạt vị trí đầu bảng, luôn luôn sống nhờ học bổng kiếm được.
Tôi ngày trước cho rằng người như thế là thiên phú dị bẩm, khi tôi nhìn thấy cô ấy đem sách chuyên ngành củng vô số sổ ghi chép ra xem vô số lần, có thể đọc thuộc làu làu, còn thức trằng đêm trong phòng tự học ôn tập, tôi mới hiểu được sâu sắc một cái đạo lý --
Tài năng xuất chúng, 1% là dựa vào thiên bẩm; người tài, 100% là dựa vào mồ hôi.
Từ đó, mỗi ngày tôi đều theo bạn cùng phòng Kiều Kiều đến phòng tự học tức giận phấn đấu, thế nào cũng không thể trở thành thiên tài, tôi ít nhất cũng phải trở thành một nửa nhâ tài, đúng không?
Kiều Kiều là dạng người đặc biệt dịu dàng, là một nữ sinh đặc biệt có lòng thương người. Cùng một vấn đề, bất luận tôi hỏi cô ấy bao nhiêu lần, cô ấy đều biết cách dùng kiến thức trụ cột vững chắc mà kiên nhẫn giảng giải toàn bộ phương hướng lập thể cho tôi, mãi đến khi tôi hoàn toàn hiểu mới thôi.
Tôi nghĩ, con đường tiến lên tiến sĩ của tôi hôn nay càng ngày càng chạy càng xa, hơn phân nửa phải đổ lỗi cho bạn học bá cùng phòng với tôi Kiều Kiều.
Nhưng mà tôi có được tài năng viết tiểu thuyết ngôn tình như hôm nay chấp mê bất ngộ, phải quy cho bạn học bá cùng phòng Kiều Kiều. Bởi vì, Kiều Kiều đem 123 cuốn tiểu thuyết ngôn tình sang giớ thiệu cho tôi, tôi mới biết được, những chuyện cũ ban đầu trong đầu tôi có thể viết đến, có thể cùng chia nhau món hời.
Tối muộn nào đó năm 2005, tôi bắt đầu sự nghiệp viết lách đầu tiên , mặc dù suy nghĩ với lối hành văn vẫn còn non nớt, nhưng là tôi hoàn toàn viết theo cốt truyện của mình, không hùa theo khẩu vị của độc giả, không vì điểm kích dẫn, thuần túy là dựa vào chuyện của mình mà viết.
Kiều Kiều là độc giả thứ nhất của tôi, cô ấy nghiêm túc nhận xét cho tôi, kiên trì không ngửng cổ vũ tôi, làm tôi không còn viết nhận xét hay điểm kích dẫn dưới mọi tình huống nữa, kiên quyết sửa lại cả bộ tiểu thuyết.
Kiều Kiều nói: "Đợi sau này sách của cậu xuất bản, nhất định phải kí tên tặng mình một quyển."
Tôi chỉ nghĩ trong lúc cô ấy đùa giỡn, thuận miệng đáp: "Được!"
Thật ra khi đó, đánh chết tôi tôi cũng không tin tiểu thuyết mình được xuất bản, còn ta nhiều tiểu thuyết như vậy, lại càng không tin sẽ có nhiều người thích đọc tiểu thuyết của tôi như vậy. Nhưng mà sự thật chứng minh, có một câu nói bạn không thể không tin: "Ước mơ nhất định phải có, một phần vạn cũng cứ thực hiện đi!"
. . .
Trước đó không lâu, Kiều Kiều theo nhà nước chủ nghĩa tư bản trở lại, tôi vội vã đi thành phố T gặp mặt hai người em rể, một người thông minh lanh lợi là em trai, người mập nục nịch như mang thai là anh trai.
Tôi đang ăn cơm cùng hai người con trai bất diệc nhạc hồ, Kiều Kiều đột nhiên hỏi tôi: "Cậu đã hứa tặng sách có chữ ký của cậu cho mình rồi nha, khi nào mới tặng mình?"
Tôi hết sức kinh ngạc: "Sao cậu biết sách mình xuất bản rồi?"
Cô ấy cười nói: "Mình còn đang theo dõi văn Chương của cậu đây!"
Tôi cười khẽ.
Nhớ lại chuyện cũ, mười năm đã qua, cảnh còn người mất, tình cảm thuần khiết kia vẫn tốt đẹp như lúc ban đầu!
2. Giáo sư Quan.
Học tiến sĩ ở Đại học T thì tôi chỉ lo bận rộn, bận rộn tìm tòi học hỏi các môn học, bận rộn viết tiểu thuyết, mà sơ sót bạn học tiểu Trình. Chờ lúc tôi nhớ tới hắn thì phát hiện thái độ của bạn học tiểu Trình đối với tôi có chút thay đổi, mỗi lần tôi gọi điện cho hắn, hắn đều nói rất bận, không bận đi đá banh thì bận đi ăn tiệc, có lúc còn nói bận học, vội vã cúp điện thoại.
Tôi lờ mờ ngửi ra có mùi thay đổi đâu đây.
Một ngày, tôi gọi điện cho bạn học tiểu Trình, hỏi hắn đang làm gì, hắn nói mình đang ở phòng ngủ giặt quần áo, không nói mấy câu liền vội vàng chấm dứt cuộc trò chuyện.
Với loại người "không phiền đến bản thân" như hắn, giặt quần áo không phải là nên tha thiết cầu khẩn bạn gái sao, điều này tuyệt đối không hợp với lẽ thường.
Tôi không chút do dự đi thẳng đến phòng ngủ của hắn, trong lòng dấy lên cảm xúc "bắt gian", trực tiếp xông vào cửa.
Kết quả, tôi không bắt "gian" mà bắt "bài"
Ba nam sinh trên bàn mạt chược kinh ngạc hốt hoảng nhìn tôi, tôi đi tới trước mặt bạn học tiểu Trình, nhéo mặt của hắn, cười hỏi: "Không phải anh nói đang giặt đồ sao? Quần áo đâu?"
Hắn lập tức nhận sai. Hắn trước giờ luôn tỏ thái độ nhận sai tốt đẹp, nhưng dạy mãi không sửa.
Bốn nam sinh xem náo nhiệt liền cười to: "Bình thường không phải mày rất đàn ông à, hóa ra là đứa sợ vợ ha!"
"Đúng vậy đó! Tao thấy mày đá banh thân thể rất cứng rắn, thấy vợ trước mắt sao lại mềm yếu như vậy chứ?!"
"Thảo nào gần đây mặt của hắn càng lúc càng lớn, thì ra là được vợ đấm bóp cho."
" . . . "
Bạn học tiểu Trình ho một tiếng, lặng lẽ nói với tôi: "Vợ, cho anh một chút mặt mũi, khi về anh quỳ trên CPU được không?"
Nghĩ đến mấy vị soái ca đang ở trước mặt, tôi nên giữ một chút hình tượng thục nữ, tôi gật gật đầu: "Được rồi, chờ không có ai em sẽ tiếp tục chỉnh đốn anh."
Chiến tranh lắng xuống, bạn học tiểu Trình giới thiệu tôi với bạn mới của hắn, nhìn qua rất soái rất vừa mắt đặc biệt là bạn học tiểu Quan, chủ nghiên cứu biến đổi động lực học. Bởi vì mục tiêu phấn đấu của bạn học tiểu Quan là giáo sư, nên tất cả mọi người đều gọi cậu ta là Giáo sư Quan.
Hơi thừa chút dinh dưỡng là bạn học Tô, cậu ta phụ trách Học viện tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp dự định thi công chức, cho nên mọi người gọi hắn là Chủ nhiệm Tô.
Còn một người cao cao thẹn thùng là bạn học Ngụy, cậu ta nghiên cứu người máy, tương lai dự định làm kỹ thuật viên cho một công ty máy móc, cho nên mọi người gọi hắn là Giám sát Ngụy.
Về phần bạn hoc tiểu Trình, mọi người đều cho rằng hắn thích hợp với việc kinh doanh, nên gọi hắn là Trình tổng.
Bọn họ đều là thành viên đội bóng tiến sĩ, trong khoảng thời gain gần đây, vài người trên sân bóng cải cách triệt để tình hữu nghị, dưới sân bóng chơi mạt chược, uống chút rượu, sống chung vô cùng vui vẻ, vì vậy mỗi ngày đều ở cùng một chỗ quấn lấy nhau. Đến nỗi nghiên cứu đề tài, đối với bọn họ mà nói, đêm dài ngủ không được kia thì tìm chuyện làm gϊếŧ thời gian.
Bởi vậy có thể thấy được, tình địch của tôi không phải chỉ có con gái, mà còn có mấy vị soái ca này.
Quan giáo sư là người tôi thấy đẹp trai nhất, không phải soái bởi gương mặt, mà soái ở trong lòng.
Nghe nói từ bé cậu ta đã rất gầy, thời gian ở nhà trẻ thường xuyên bị những đứa trẻ khác bắt nạt, cha hắn tức giận, chỉ vào mặt hắn nói: "Sau này ai dám bắt nạt con, con cứ đánh lại hắn, đánh cho tàn phế ba móc tiền ra bồi thường."
Tôi nghĩ cha hắn trong lúc tức giận nhất thời mới có thể nói ra những lời như vậy, thế nhưng câu nói đó trong nháy mắt kich động bản tính đàn ông chính trực trong lòng Quan giáo sư. Cậu ta đánh nhau từ nhà trẻ lên tới tiến sĩ, từng trận đánh giáp lá cà, luyện cho hắn thành người võ thuật bách chiến bách thắng.
Từ nguồn tin đồn đáng tin cậy: Chỉ cần Quan giáo sư ra tay, đối phương nhất định ngã xuống không dậy nổi. Tôi vốn không tin, về sau may mắn chứng kiến một lần, lòng sùng bái của tôi dành cho hắn cuộn trào như nước sông, chảy mãi không hết.
Đó là một lần nhà trường tổ chức thi đấu bóng đá, mỗi một hệ có một đội bóng tham dự, tôi đi xem bạn học tiểu Trình tham gia trận đấu, bất ngờ phát hiện Quan giáo sư sẽ xuất hiện trong cuộc tranh tài tiếp theo.
Thời điểm trận đấu đang diễn ra kịch liệt, bạn học tiểu Trình đẹp trai hơn người đang chuẩn bị sút gôn, kết quả bị hậu vệ của đối phương dồn ép đá quả banh ra xa, xô ngã khiến áo của hắn dính bùn. . .
Lúc đó tôi chỉ muốn xông lên đánh người!
Trọng tài bên này còn chưa kịp rút thẻ, bên kia một bóng người lao nhanh ra sân bóng, tôi vừa mới chớp mắt, liền nhìn thấy Quan giáo sư xuất ra một đấm, đánh bạn học làm ngã tiểu Trình té xuống không đứng dậy nổi. . .
Quả thật là danh bất hư truyền!
Mặc dù giáo sư Quan trong lúc diễn ra trận đấu tự tiện rời hàng bị phạt thẻ đỏ nhưng hình tượng của cậu ta trong lòng tôi ỗng trở nên to lớn, tôi nói với bạn học tiểu Trình: "Nếu như em không có anh, em chắc chắn mình sẽ theo đuổi Quan giáo sư, quá đẹp trai!"
Bạn học tiểu Trình nói: "Em đừng có nằm mơ, cậu ta nhìn em đã chướng mắt, cậu ta có người yêu rồi!"
"Anh đừng có lúc nào cũng xem thường thẩm mĩ quan của em được không? Ấy? Cậu ta có người yêu rồi sao, là bạn học của chúng ta sao?"
"Không phải, là bạn học thời trung học của hắn."
Bạn học tiểu Trình nói cho tôi biết, Quan giáo sư lên Đại học T thì nổi tiếng vì gương mặt dễ nhìn, trên sâ bóng thì hính dáng nhanh như gió, hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh. Nhưng mà vì bản tính cố chấp tận trong xương tủy hết lần này đến lần khác vãn chỉ chung thủy với một người con gái.
Sau này, từ nguồn thông tin chính thức, Quan giáo sư chính xác là mười bảy tuổi có quen một bạn cùng lớp.
Hắn yên lặng đợi đến khi nữ sinh đó thi xong Đại học, thổ lộ tấm lòng, nữ sinh cũng vui vẽ đón nhận. Đáng tiếc nữ sinh kia đến thành phố X học ở Học viện ngoại ngữ, cậu ta đến thành phố T, hai thành phố cách nhau cả nửa Trung Quốc, khoảng cách thiên sơn địa thủy. Nhưng tấm lòng Quan giáo sư luôn cháy bỏng một tình yêu, cậu ta thường xuyên đứng trên xe lửa nửa đêm, đến thành phố X nhìn ngắm người con gái mình yêu.
Có một lần trên đường trở về, cậu ấy thấy người yêu tiễn mình, trong lòng buồn phiền, khóc từ thành phố X đến thành phố W, khiến mọi người trên xe lửa cho là cậu ta bị thất tình, tìm mọi cách khuyên giải hắn. Sau đó nữ sinh kia tốt nghiệp, vì cậu ta mà đến thành phố T làm việc, bọn họ hạnh phúc sống cùng nhau.. .
Nghe xong chuyện xưa của bọn họ, tôi không khỏi cảm thán: "Cậu thực sự yêu cô ấy!"
Quan giáo sư nói: "Tôi không biết yêu, nhưng năm mười bảy tuổi tôi đã quyết định muốn cưới cô ấy."
Hóa ra, trên cõi đời này không phải toàn bộ lời "thề non hẹn biển" chỉ là lời dụ dỗ phụ nữ cho họ vui!
"Vậy cậu tính khi nào thì cầu hôn cô ấy?"
Quan giáo sư bối rối gãi đầu: "Tôi không biết phải mở lời thế nào."
Sau đó, mọi người vì Quan giáo sư mà nghĩ rất nhiều kiểu cầu hôn, Quan giáo sư chung quy không hài lòng, bỗng nhiên có một ngày, tôi còn chưa ngủ trưa đã tỉnh, Quan giáo sư gọi điện cho bạn học tiểu Trình, nói phải mời ăn cơm, nói hắn lãnh giấy chứng nhận rồi.
Tôi nhất thời tỉnh cả ngủ, gọi điện cho phu nhân giáo sư kể lại toàn bộ tình tiết cầu hôn.
Phu nhân giáo sư rất lãnh đạm bình tĩnh nói cho tôi biết: "Hôm nay chúng tôi đi ngang qua cục dân chính, thấy rất nhiều người đang xếp hàng, Quan giáo sư sau khi nghe ngóng, mới biết hóa ra hôm nay ngày 20 tháng 5, là ngày lành. Hắn hỏi tôi có muốn lãnh giấy chứng nhận luôn hay không, tôi nói được, thế là chúng tôi nhận giấy hôn thú."
Tôi lau mồ hôi, nhịn không được nói: "Thân ái, hôn nhân đại sự à, cậu có thể đừng tùy tiện như vậy được không!"
Phu nhân giáo sư cười cười: "Buổi tối tới nhà mình ăn cơm đi, mình làm mòn sườn hầm cho các cậu."
Buổi tối tới nhà Quan giáo sư ăn sườn, trông thấy vợ chồng tân hôn bận rộn loay hoay trong bếp, tôi bỗng hiểu được, khi bạn yêu một người, chỉ cần cùng hắn làm những chuyện như vậy cũng đủ rồi, cái gọi là lãng mạn có cũng được mà không có cụng chẳng sao.
Hiện tai Quan giáo sư đã là phó giáo sư nhiều năm, chuẩn bị đánh giá lên giáo sư rồi, cậu ta mỗi ngày ngoại trừ bình luận các loại công thức biến đổi máy móc ra, toàn bộ thời gian dư đều dành để lên mạng trò chuyện với người yêu "Hải Đào", phu nhân giáo sư tức đến giậm chân, nói sớm muộn gì cũng phải chặt tay hắn!
Thật không biết nếu chặt hai tay kia, hắn lấy gì bách chiến bách thắng đây?
3. Tình địch thứ hai Ngụy Giám sát.
Giám sát Ngụy sau khi tốt nghiệp thực sự đã tìm một công ty làm ở đó, hiện tại đã là Tổng giám kỹ thuật, âu phục thẳng thớm nghiêm trang, gương mặt tràn đầy vẻ trẻ trung tinh anh. Hoàn toàn không giống lúc tôi mới gặp, lúc đó cậu ta mặc bộ quần áo đá banh ướt đẫm mồ hôi; cũng không phải đói bụng tới mức lục tới lục lui tủ lạnh của tôi, tìm thấy hai cân sườn đông lạnh, lập tức chạy vào nhà bếp làm món thịt kho, sau đó mà ăn sạch đống thức ăn đó.
Đương nhiên tôi càng không nhìn thấy ánh mắt yêu thương kia của cậu ta, bởi vì cậu ta đau buồn bi thương lâu ngày cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Học tiến sĩ thì Giám sát Ngụy của chúng tôi đã được bạn bè công nhận là người đán ông tốt, rất ấm áp, cũng rất dịu dàng, chúng tôi nhất trí cho rằng nếu ai gả cho cậu ta, sau này sẽ rất hạnh phúc.
Thế nhưng cách chọn bạn gái của cậu ta rất đặc biệt, không thích nữ sinh bên cạnh, giữ mình trong sạch nhiều năm. Mãi đến một ngày, cậu ta ở sân bóng trông thấy một nữ sinh náo nhiệt, tóc ngắn lanh lợi, áo sơ mi rộng cùng quần bò, khóe miệng còn kẹp một điếu thuốc.
Từ đó Giám sát Ngụy chìm đắm. Khi cậu ấy gần như mê muội theo đuổi, nữ sinh kia đón nhận cậu ta, nhưng chung quy đối với không lạnh cũng không nóng, sống chung một năm, nữ sinh kia đưa ra lời chia tay với cậu ta, lý do là không có cảm giác với cậu ta.
Hắn cũng không đau đến mức chết đi, thậm chí không nói lời buồn bã sầu thảm thế nào, cậu ta chỉ lặng im, lặng im khi bạn bè chúng tôi khuyên bảo.
Từ đó về sau, tôi cũng không nghe nói cậu ta qua lại với bất kì bạn nữ nào nữa, sau khi cậu ta tốt nghiệp, bên cạnh cũng không có một người phụ nữ nào, cậu ta đem toàn bộ tinh lực đặt vào công việc, từ hạng mục quản lý, đến việc kinh doanh, đến giám sát kỹ thuật, sự nghiệp của cậu ta thuận buồm xuôi gió, tình cảm thì mọt mảnh cũng không có.
Bỗng nhiên có một ngày, cậu ta nói với chúng tôi, cậu ấy muốn kết hôn, chắc chắn cô dâu sẽ là người phụ nữ duy nhất cậu ta yêu.
Khách quan mà nói, lúc đó chúng tôi những người bạn của hắn cho rằng cậu bi ai, nhưng cậu ta rất vui vẻ, hắn nói hắn chỉ thích cô ấy, ngoài cô ấy ra, ai cậu ta cũng không cần!
Chúng tôi lập tức thu dọn đồ đạc, cả tập thể lên xe nấu ăn đi dự đám cưới của cậu ta.
Trong hôn lễ lãng mạn, cậu ta vì cô dâu mà hát một bài rất xúc động, tôi cảm động đến rơi lệ.
Khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu.
Tình yêu, từ trước đến nay người ngoài không có quyền phán xét, cậu ta yêu, cậu ta thỏa mãn, điều đó là đủ rồi!
4. Tình địch thứ ba Tô chủ nhiệm.
Chủ nhiệm Tô tốt nghiệp Thạc sĩ liền lấy vợ, cuộc sống gia đình trôi qua đặc biệt thoải mái, học tiến sĩ khó tránh khỏi phát tướng.
Tôi nhìn tấm ảnh năm kia mà phát hoảng, thật tình là vô cùng soái, ở thành phố J là chủ tịch hội học sinh, có sở trường với các loại cầu, vang dội ở thành phố J. Cuối cùng, hắn phải lòng một người có đôi mắt to tròn đáng yêu, gọi là A Hàm.
Sau khi hai người gặp gỡ, Tô chủ nhiệm mới phát hiện A Hàm là con của một cán bộ cấp cao.
Lúc trước tôi chưa gặp qua A Hàm, tưởng tượng cô ấy phải là một người co quý sang trọng như trong TV, kiêu ngạo, tr6n người toàn nhãn hiệu nổi tiếng, là một nữ sinh vòng vàng đeo đầy người. Thế nhưng, A Hàm hoán toàn phá vỡ hình tượng con của cán bộ cấp cao trong mắt tôi.
Cô ấy là tiến sĩ hệ toán học của thành phố J, người đứng thứ ba trong truyền thuyết. Cô ấy xem ra là một cô gái bình thường, nhản hiệu quần áo cũng là loại bình thường, ít nhất tôi không nhận ra, cô ấy chưa từng phô bày kiến thức hàng hiệu của mình, mà bao giờ cô ấy cũng giới thiệu nhãn hiệu thường dùng là loại rẻ tiền, cô ấy thích kịch truyền hình, thậm chí cô ấy còn nghiên cứu cách dùng túi rác, . . . thiệt tình là làm cho tôi có lợi rất nhiều.
A Hàm đối với Tô chủ nhiệm đặc biệt tốt, cuối tuần thường đến thành phố T, giặt quần áo nấu cơm cho cậu ta, thu xếp đồ đạc cho cậu ta, cô ấy nói cả đời cô ấy không theo đuổi thịnh vượng, không chạy theo phú quý, cô ấy chỉ muốn cùng người mình yêu sinh một đứa con, toàn tâm toàn ý làm một người vợ hiền mẹ tốt.
Trước đó không lâu, trong lúc tụ tập bạn bè tôi đã nhìn thấy ảnh đầy tháng của đứa trẻ, tôi thực sự vui mừng cho cô ấy.
Tình yêu ban đầu có thể khiến cho một người phụ nữ bình thường như thế lại trở nên vĩ đại như thế.
Có rất nhiều người cho rằng, tiến sĩ là một loại với Ai Nhân Tư Thản và Newton, trong đầu toàn những thứ người khác không thể hiểu nổi, thật ra không phải vậy, ít nhất không hoàn toàn là như vậy.
Bọn họ cũng biết mê game online, cũng biết mê chơi mạt chược, cũng biết uống rượu miệng đầy tình nghĩa huynh đệ, cũng biết vì người phụ nữ mình yêu mà giữ lại một nét ôn nhu, đương nhiên, bọn họ cũng vì luận văn tốt nghiệp, thức trắng đêm mà xem tài liệu, làm thí nghiệm, nhưng đó cũng không phải là tất cả.
Nếu như nhất định phải nói, những điểm khác nhau giữa học bá và người bình thường, tôi nghĩ, đó chính là tâm của bọn họ không dễ thay đổi, cho rằng một sự kiện, khi gặp rồi thì sẽ kiên trì tới cùng, đối với bài vở như vậy, đối với tình yêu cũng vậy, với bạn bè cũng thế. . .