Mỗi Ngày Nữ Chính Đều Thắp Sáng Kỹ Năng Mới

Chương 34: Còng tay

“Lão Phó, chuyện gì xảy ra thế này?” Vu đạo cảm thấy mình có chút ngốc, đứng một hồi cuối cùng ông cũng nghĩ đến người trước mặt này, Đại Lập Hâm hình như là do Lão Phó giới thiệu vào làm.

“Tên tiểu tử này là cháu ngoại của vợ tôi, làm trong đội cảnh sát hình sự của thành phố, nhân lúc trong khoảng thời gian này bị thương nghỉ ở nhà nên tôi kêu đến đoàn phim, nhân tiện dạy diễn viên ở đoàn phim kỹ xảo dùng súng ống, phát huy tác dụng một chút sao.” Phó đạo sờ sờ bụng, kỳ thật ông là muốn sờ ngực của chính mình, tim đập có chút nhanh.

Đáng tiếc là thuận tay, vẫn là sờ bụng thoải mái hơn.

“Cảnh sát hình sự? Ông kêu đến để làm chỉ đạo võ thuật?” Vu đạo lần đầu tiên mới phát hiện ra ông bạn nối khố của mình như thế nào lại có loại ý tưởng này đâu?

Trước mặt người ngoài không có cách nào kể ra cháu ngoại của mình đến đoàn phim kỳ thật là nhân tiện học tập biểu diễn nha, Phó đạo chỉ có thể cười gượng hai tiếng, sau đó quay đầu đi, làm bộ nghiêm túc mà nhìn xem tình huống của Trình Thất cùng Đại Lập Hâm.

Vốn dĩ Vu đạo còn tính hỏi Trình Thất đây là tình huống như thế nào, nhưng thấy vậy ông cũng chỉ có thể từ bỏ, ở trong lòng tính toán tối nay về phải tiếp tục quấy rối lão Trần rồi, dù sao người cũng là do lão Trần ông giới thiệu lại đây nha.

Trần đạo - vô tội - nằm không cũng trúng đạn:?

Lúc này, Mễ Đóa đứng trong đám người vẫn còn cầm điện thoại phát sóng trực tiếp cũng trực tiếp ngốc mất, nhỏ giọng vô cùng mà lải nhải với điện thoại, “Như thế nào tôi lại cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng nha, cái này hình như không phải là đang đóng phim?”

Gạo nhà Mễ Đóa: Emma, Mễ Đóa lại bắt đầu ngớ ngẩn như hằng ngày.

Chủ Nhân: Ngớ ngẩn +1, tình huống này vô cùng rõ ràng được không? Không thấy được camera của đoàn phim đã không còn quay nữa sao.

Hoa nhà Mễ Đóa: Đúng đó, thật là làm khó Mễ Đóa, cô quên mất vừa rồi nữ diễn viên này là trực tiếp nhảy qua dây ngăn cách của đoàn phim chạy ra sao!

Ha Ha Ha: Tôi mới vào nha, đây là xảy ra chuyện gì? Nghe nói ở đay có người đang phát sóng trực tiếp đoàn phim đang quay phim, sau đó có chuyện gì đã xảy ra?

Người dùng 6027: Mới vào +1, tôi nghe nói phòng phát sóng trực tiếp này đang phát sóng trực tiếp buôn lậu ma túy sao?

Ánh Sáng Mặt Trời Quần Chúng: Đã báo cảnh sát.

Lão Trứng Vịt Bắc Thảo: Câu buôn lậu ma túy là do tên giang hồ nào nói vậy? Không sợ bị khóa phòng sao?

………..

Mễ Đóa không rảnh lo xem những bình luận kế tiếp, cô hậu tri hậu giác mà nhớ lại một cái chi tiết, “Nếu tôi nhớ không lầm, khi nãy chị gái nhỏ bắt hai người kia vừa vặn đứng kế bên người tôi phải không?”

Cho nên, cô chính là đàn phát sóng trực tiếp, thấy có đoàn phim quay phim sau đó chạy tới nhiều chuyện, thuận tiện cọ nhiệt độ, kết quả là mém may không lại có tiếp xúc thân mật với tội phạm?

Khu bình luận vô cùng yên tĩnh, sau đó chính là spam nhanh chóng vô cùng.

Lúc này Đại Lập Hâm cũng ý thức được rằng Trình Thất hẳn là không phải đang gây chuyện, anh đem một bao màu trắng dạng bột vừa mới lục soát ra nhét vào trong lòng ngực, dùng sức bắt chéo hai tay của người đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Trình Thất, “Gọi cảnh sát chưa?”

Trình Thất nghe thấy sau đó nhìn về phía Văn Phỉ.

Giờ phút này Văn Phỉ đang nhìn tình huống xoay ngược này lại bị hỏi, chưa kịp phản ứng anh đã theo bản năng nhìn về phía phó đạo diễn.

Không đợi Phó đạo mở miệng thì Chu Soái đã nhấc tay, “Tôi gọi rồi!”

Trình Thất vừa lòng mà đối với anh ta gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Đại Lập Hâm, “Rồi.”

Không biết lý do vì sao Trình Thất chỉ là gật đầu một chút mà thôi, nhưng Chu Soái lại có cảm giác chính mình đã hoàn thành được một chuyện vô cùng to lớn vậy, l*иg ngực theo bản năng hơi ưỡng ưỡng lên một chút, cuối cùng còn kiêu ngạo mà liếc nhìn Văn Phỉ một cái.

Văn Phỉ: Không biết vì sao, tự nhiên lại thấy hơi khó chịu.

“Thất Thất, em giúp anh canh hắn ta một chút, anh lục soát người kia nữa.” Sau khi biết được tính nghiêm trọng của sự việc, Đại Lập Hâm lập tức khôi phục lại sự chuyên nghiệp mà một người cảnh sát nên có.

Trình Thất gật đầu, nhanh chóng mà cùng Đại Lập Hâm thay đổi đối tượng chế phục.

Trong nháy mắt trao đổi người kia, Trình Thất chú ý đến đáy mắt người ban đầu cô chế phục có chút không phục, ngay lập tức nhắc nhở, “Cẩn thận, trên người hắn hẳn là có vũ khí.”

“Thất tỷ, có cần cái này không?” Đang đứng ở một bên xem náo nhiệt, Chu Soái đột nhiên từ phía sau móc ra một vật.

Trình Thất theo bản năng nhìn qua.

“Đây là chuyện như thế nào? Sao cậu lại có còng tay?” Văn Phỉ chất vấn một câu từ tận linh hồn.

Cho nên, cả cái đoàn phim này là chuyện gì nha?

Cảnh sát hình sự làm võ thuật chỉ đạo, nữ diễn viên thì thân thủ siêu cao năng lực điều tra hạng nhất, hiện tại thế nhưng còn có nam số ba tùy thân mang theo còng tay, chẳng lẽ tên tiểu tử này cũng có thân phận gì đó?

Cũng không có bất kỳ một thân phận gì - Chu Soái vô cùng đắc ý mà nói, “Lúc trước thay đồ lấy từ tổ đạo cụ.”

Nhưng thực tế là, mặc dù anh có chút hơi ghét bỏ quần áo do đoàn phim cung cấp, kiểu dáng thông thường không nói, nguyên liệu còn đặc biệt đau da, nhưng mà tổ đạo cụ chuẩn bị cái gì mà còng tay nha, súng lục này đó anh lại vô cùng thích.

Đáng tiếc lại bởi vì nhân thiết, nhân vật mà anh đóng vai trên trên cơ bản là không hề sử dụng súng, hơn nữa tổ đạo cụ lại trông coi máy khẩu súng lục cố ý đặt làm kia vô cùng chặt chẽ. Cho nên anh có muốn lấy cũng chỉ có thể kêu trợ lý lén lấy cái còng tay gì đó tới chơi cho đỡ ghiền mà thôi.