Mỗi Ngày Nữ Chính Đều Thắp Sáng Kỹ Năng Mới

Chương 25: Tiểu cảnh sát

So với ban đêm phù hoa, quán bar ban ngày có vẻ rất quạnh quẽ, trừ bỏ mấy cái nhân viên vệ sinh đang quét tước cùng nhân viên phục vụ ở ngoài, cũng chỉ có bà chủ là Ngọc tỷ đang ngồi nghiêng trước quầy bar nhất rượu, câu được câu không trò chuyện.

Ngày lúc này đột nhiên liền vang lên tiếng đẩy cửa.

Có một nhân viên phục vụ vội vàng đi qua nói, “Thực xin lỗi quý khách, hiện tại chúng tôi vẫn chưa mở cửa.”

“Xin chào, cảnh sát đây!” Văn Phỉ lấy ra giấy chứng nhận triển lãm một chút, lúc sau mới tiếp tục nói, “ tôi nhận được có người thử máu nên yêu cầu đi vào đây xem xét một chút.

“Nhưng, cảnh sát, ở nơi này của chúng tôi là chính quy. không có…..”

Trình Thất ngồi đưa lưng về phía cửa, tay hơi dùng sức nắm chặt ly rượu, nguyên bản đầu ngón tay màu hồng nhẹ đã trở nên trắng bệch.

“Ngọc tỷ, chị xem..........” Thành Tử nói chuyện một hồi lâu với Văn Phỉ vẫn không được, đành phải đi tới nhỏ giọng hỏi.

Một hơi uống xong chất lỏng trong ly rượu, Trình Thất xoay chuyển ghế dưới thân, lần đầu tiên đối mặt và nhìn về phía chàng trai đã trưởng thành, trở thành một vị cảnh sát có trách nhiệm có đảm đương, cũng là em trai của cô, Dương Thụ.

“Cô là bà chủ của nơi này?” Văn Phỉ tiến lên hai bước, nhíu mày đánh giá người phụ nữ đang tựa nghiêng trên quầy bar trước mắt.

Ở phía sau máy theo dõi, đạo diễn khẽ nhíu mày, Văn Phỉ đi vị có chút không đúng, khoảng cách quá xa nhưng lại vừa vặn dừng ở trong màn ảnh, nhớ đến lần trước đóng phim anh gặp phải chuyện như vậy, đạo diễn ngẫm nghĩ vẫn là không kêu dừng lại mà lựa chọn tiếp tục quay chụp tiếp.

Nghe giọng nói tràn ngập cảnh giác cùng khoảng cách, Trình Thất đem ly rượu trên tay đặt ở trên quầy bar, nhẹ nhàng đẩy một chút ly rượu trực tiếp trượt ra xa với độ cung rất xinh đẹp, cuối cùng dừng lại ở vị trí thỏa đáng nhất.

Trình Thất đứng dậy bước chân mạn diệu tiến lên vài bước đứng ở trước mặt Văn Phỉ.

Ngay khi Trình Thất đi về phía chính mình, toàn bộ thân thể Văn Phỉ lấy mắt thường có thể thấy được trở nên cứng đờ cùng với tràn ngập kháng cự.

Nhưng cũng may cuối cùng Trình Thất đã dừng lại ở trong phạm vi an toàn của anh, lúc này Văn Phỉ mới không có phạm sai lầm lui về phía sau một bước.

Hành động ngoài ý muốn này cũng không có làm cho đạo diễn nhíu mày ngược lại lại nhấc mi lên, đứng dậy nhỏ giọng làm cho những diễn viên khác ở trong quán bar đều trước tiên đứng lên đi về phía sau Trình Thất.

Ngay trong nháy mắt, không khí ở trong quán bar lấy mắt thường có thể thấy được trở nên khẩn trương cùng đầy xung đột.

Nhưng ngược lại người khởi xướng trận xung đột này là Trình Thất lại như đều không thấy gì giống nhau, khóe miệng hơi nhấc lên cười khẽ một chút, cũng không có tiếp tục ngẩng đầu xem người trước mặt này, mà là cúi đầu lười biếng nhìn ngón tay của chính mình.

Vuốt nhẹ vết sẹo ở sườn ngón tay trái do tai nạn xe lần trước lưu lại, thực hiện động tác này khiến cho Trình Thất bình tĩnh lại, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Văn Phỉ một lần nữa, chỉ là ánh mắt chỉ dừng lại ngay cầm của anh, âm thanh lại mang theo một chút hương vị không thể nói nên lời,” U! Vị tiểu, cảnh sát tiên sinh này, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Không biết là do khoảng cách giữa hai người quá mức làm cho người thoải mái, hay là do ánh mắt của Trình Thất khác so với nữ diễn viên phía trước mà thân thể vẫn luôn cứng đơ của Văn Phỉ cũng chậm rãi thả lỏng xuống.

Hít sâu một hơi, thuận lợi nói ra lời kịch, “Xin chào, tôi là Dương thụ, đây là chứng minh cảnh sát của tôi, tôi thu được cử báo nên yêu cầu tới xác minh một chút, hy vọng bà chủ phối hợp.”

“Ngọc tỷ, tôi đã xem qua, chứng minh là thật sự, nhưng mà anh ta cũng không có lệnh điều tra, hơn nữa phía bên chúng ta cũng không nhận được bất kỳ một tin tức nào.” Thành Tử tiến lên một bước nhẹ giọng nói, nhưng âm lượng lại đủ cao để cho Văn Phỉ ở phía đối diện nghe được.

“Tôi chỉ là có chút vấn đề cần xác minh, nếu như yêu cầu điều tra lệnh thì tôi sẽ xin bổ sung sau.” Văn Phỉ có chút khẩn trương nhập nhấp môi nói.

Nhưng Trình Thất chỉ dám nhìn về phía cầm của anh lại ngừng một chút, cho dù đã trưởng thành cũng như vậy, Tiểu Thụ khi khẩn trương liền nhấp môi thói quen này, vẫn không hề thay đổi.

“Ha hả~” Trình Thất không nhịn được liền cười ra tiếng.

Văn Phỉ nhíu mày, lời anh nói có gì buồn cười sao?

Trình Thất nghiêng đầu cười khẽ một chút, sau đó liền nâng tay về phía sau ý bảo một chút, “Được thôi, nếu công bộc nhân dân của chúng ta đều nói như vậy, tỷ tỷ tôi đây liền cho cậu mặt mũi, thỉnh đi, vị này tiểu, cảnh sát tiên sinh.”

Ngữ điệu của Trình Thất tràn đầy trêu chọc, giống như là đang trêu đùa một món đồ chơi lạ vậy, kỳ thật chỉ có một mình cô biết ngay khi nói ra hai chữ “tỷ tỷ” này, tim của cô vào giờ khắc này đều đập nhanh đến bao nhiêu.

“Ngọc tỷ? Chuyện này…..” Vẫn là nhân viên phục vụ ban đầu nói chuyện cũng chính là Thành Tử, đồng thời cũng là người duy nhất của tổ chức mà Trình Thất mang về nước.

Trình Thất nhẹ nhàng nghiêng người, cho đến khi thân hình kia đã đi xa, lúc này mới xoay người trở về, nhẹ nhàng mở ra tay phải, không biết khi nào nơi đó đã chảy ra vài giọt máu.

Thành Tử chú ý đến động tác của cô, làm như là nhớ lại điều gì, theo bản năng rùng mình một cái, lùi ra phía sau một bước, cũng không dám tiếp tục hỏi, cho nên cũng không có cách nào chú ý một khắc không giống nhau ở trong đáy mắt của Trình Thất ngay lúc đó.

Trình Thất cũng không có đi quản động tác nhỏ của Thành Tử, mà là không chút để ý lau vết máu ở lòng bàn tay, như là lầm bầm lầu bầu lại cũng như là đang trả lời vấn đề của Thành Tử, “Chỉ là một tên miệng còn hôi sữa mà thôi, cứ để cho tên nhóc đó xem là được, cái loại mao đầu này, cứ càng không cho nó xem nó càng không cam lòng, lỡ như lúc đó lại làm ra chuyện gì khác thì sẽ càng phiền toái, hiểu?”