Ngày Tận Thế Đến Rồi

Chương 23

Bầu trời đen kịt, gió đêm gào thét thổi qua, nhìn như sắp có cơn bão. Mưa liên tục kéo dài từ mấy ngày trước, tâm trạng cô có chút phiền não.

Tối đến, mưa vẫn không ngừng rơi, tiếng mưa rơi bên ngoài vẫn rất rõ ràng, ồn ào từng đợt. Một tia chớp chợt lóe lên, như xé rách cả bầu trời, tiếng sấm đùng đùng như muốn nổ tung cả mặt đất.

Sau khi kiểm tra khu vực xunh quanh nhà xong, cô chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì đèn hành lang chợt chớp lóe. Cô tưởng rằng đường dây điện bị trục trặc, thầm nghĩ đã đến thời hạn sử dụng của nó.

Cả một vùng đột nhiên bị chấn động mạnh, cả người cô cũng nghiêng theo động đất, té thẳng vào tường

Trong quá trình chấn động, trên tường xuất hiện một vết nứt, gỗ trên trần nhà bắt đầu rơi xuống, mấy ngọn đèn yếu ớt không thể đỡ nổi cũng ập theo.

“Á!” Lúc này Trần Mạn vô cùng hoảng sợ, gió lạnh thổi qua như da thịt bị dao cứa nứt.

Là động đất!

Trần nhà đã sắp không trụ nổi,cả nhà cô ôm nhau chạy ra khu vườn sau nhà !

Thế giới như biến thành địa ngục, bị một đôi bàn tay màu đen chậm rãi xé toạt.

Cả người không còn sức chạy ngồi bệch xuống đất, cô đưa tay lau nước mưa trên mặt, sau đó bật điện thoại lên để kiểm tra về những người sống sót.

Động đất vẫn còn kéo dài, cảm giác rung động mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi, dường như nó có thể hủy diệt tất cả chỉ trong chốc lát.

Động đất kéo dài hơn một tiếng cuối cùng cũng ngưng, chờ đến lúc sáng, cô và mẹ đi xung quanh tìm kiếm mọi người.

Cảnh tượng đổ nát hoang tàn, một luồng khói xanh chậm chạp bay ra từ đống đất đá, cả đêm mưa hôm qua cũng không thể xóa sạch dấu máu loang lổ.

Cô cố gắng đi tìm kiếm mọi người và kiểm tra những hàng rào bảo vệ nhưng xunh quanh các tòa nhà đều đổ nát, rất khó khăn trong việc di chuyển.

May mắn thay là nhà anh Trịnh đều sống sót, họ đều chạy về phía vườn rau nhà cô nên không phải tìm kiếm nhưng nhà ông Mã muốn đi tìm nhà người thân để kiểm tra.

Mọi người bàn bàn liền chia nhau ra để cùng đi theo vì một số lượng lớn các vật tích trữ cũng nằm dưới đống đổ nát cần được thu gom lại.

Cô có dự cảm không lành sau trận động đất này nên dẫn theo Cát Tường, cô cõng con bé sau lưng, lấy một cái áo cột chặt con bé lên để di chuyển, còn Như Ý mẹ cô sẽ dẫn theo bên người. Cô không muốn chia ra lúc này, không có chút an toàn nào cả.