Ngày Tận Thế Đến Rồi

Chương 20

Cô được đi thu thập vật tư vào một buổi chiều sau khi kết thúc lần trực đêm và nghỉ ngơi.Dự định lần này của cô là đem theo cháu gái để con bé học thêm cách sinh tồn. Nó là thế hệ tiếp nối còn khoẻ mạnh nhất, nó cần sớm làm quen với hoàn cảnh của mình.

Cô được chia cho một căn biệt thự mini. Khu phố của cô ở cũng là một xã hội thu nhỏ phân cấp giàu nghèo. Có một khu cho giới nhà giàu sổi, do tự phất lên nên họ sẽ cho xây lại nhà của mình để hợp với thời thế.

Nên vẫn có khu dành cho nhà giàu, mà thường họ sẽ bỏ trống căn nhà hoặc làm thành nhà nghỉ dưỡng để vào trung tâm thành phố mua nhà chứng tỏ đẳng cấp.

Mở khoá bước vào căn nhà có nội thất khá xa hoa nhưng lại vô dụng ở thời điểm hiện tại. Tất cả những gì con người cần bây giờ là thực phẩm, các nhu yếu phẩm để duy trì sự sống.

Thực tế cô và cháu đi khắp căn nhà nhưng hầu như không có gì là sử dụng được. Do ngôi nhà được chia để tìm kiếm chung nên cô và cháu tìm quanh phòng ngủ phụ dành cho trẻ em và phòng để đồ.

Biệt thự này có 4 phòng ngủ và một phòng để đồ, còn bé đi ra từ phòng ngủ phụ cho trẻ em với một con gấu bông lớn. Chiều cao của nó phải ngang còn bé.

" Cô ơi con gấu bông này đẹp quá." Con bé giờ còn gấu bông màu hồng ra cho cô xem. Cô đưa tay sờ thử lông rất mượt, thiết kế tinh xảo là hàng cao cấp. Bên hông có khoá kéo để chứa đồ.

" Đẹp lắm, con ôm về cho em chơi nữa nhé", còn bé đáp: "Vâng ạ". Rồi cô để con bé ôm theo con gấu và đi xuống tầng hầm để đồ.

" Cẩn thận con nhé" cô lần tìm công tắc để mở đèn của tầng hầm. Do là khu nhà không được sử dụng thường xuyên nên cũng không có đồ đạc gì được cất nhiều trong kho.

Cô tìm thấy điều bất ngờ dưới tầng hầm này là có đồ dùng du lịch, một balo chứa đồ dùng thiết yếu cho chuyến dã ngoại xa. Bên trong có 2 túi viên lọc nước sạch.

Cô lập tức lấy 2 túi này ra, " cho cô mượn con gấu của con chút nhé, và đừng nói với ai là có đồ trong nó nhé." Cô nhanh tay nhét 2 túi viên lọc nước vào trong cơn gấu và đưa lại cho cháu cô.

Còn bé nhìn cô rồi gật đầu: " Vâng ạ", "Ngoan lắm nè." Rồi cô nhìn quanh ở kho có đầy đủ công cụ như một túi lều dã ngoại, bếp dã ngoại, ...thấy được là một gia đình thích du lịch cắm trại.

Khi đi ra ngoài để kêu mọi người về chiến lợi phẩm trong nhà kho thì gã Trí Thành nhìn chằm chằm còn gấu bông cháu cô đang ôm và nói: " Còn gấu đẹp và to quá nhỉ, cho chú mượn ôm được không?" Cháu cô đưa cho gã cầm con gấu, gã mân mê một hồi hình như không phát hiện ra gì mới trả lại cho cháu cô.

Cô đưa mắt qua nhìn gã một chút, cũng dễ hiểu thời buổi này không tin ai được hoàn toàn. Cô thở phào vì con gấu bông thực sự là hành cao cấp. Ở bên trong khoá kéo của nó còn có một ngăn may tem nhãn nữa, rất tinh vi được dấu l*иg vào. Ban nãy cô đã dấu viên lọc nước vào chỗ này để làm của riêng.

Những thứ này quá lớn và khó chia nhưng trong thời kỳ tận thế này tất cả đều có lúc sẽ cần dùng đến. Mọi người sẽ thay nhau chuyển về dãy phòng trọ của cô để cất và chia nhau.

Cha con ông Biên ngỏ ý muốn có cái lều để cho việc đi lại về quê, mọi người đều đồng ý. Cô thì lấy 2 cái túi ngủ, nhà anh An thì có cái Bếp, bộ bàn xếp gọn, nhà gã Trí Thành thì có bộ kit bên trong có các dụng cụ pháo sáng, đèn pin, dụng cụ leo núi.

Riêng về phần viên lọc nước cô dấu riêng và dự định chỉ chia cho 2 nhà kia một phần và giữ lại cho mình để dùng sau này. Vợ chồng gã Trí Thành thì cô không chia, đó thời gian gần đây họ không còn làm với mọi người mà luôn kiếm cớ để lười biếng hoặc trốn mất.