Sau khi xác nhận con zombie này đã chết, cô mới hoàn hồn lại, những hành động vừa rồi là bản năng.Tổ đổi ca có anh Mã Khiên nghệ được động tĩnh chạy tới thì thấy xác một con zombie đầu gần lìa khỏi cổ, anh An đang lồm cồm bò dậy, gã Trí Thành đứng yên như trời trồng, dưới chân gã còn một vũng nước.
Anh An tới đỡ cô và hỏi: "Em có sao không?", cô lắc đầu rồi nói: "Em không sao hết, còn anh có bị gì không?". "Không có gì" anh đáp, rồi Mã Khiên dẫn đầu bước tới nói: "Nếu hai người không sao thì đi về đi, chúng tôi sẽ tiếp nhận tiếp và dọn dẹp."
Cô và anh An cùng gật đầu nói cảm ơn rồi đi về phía khu trọ. Bỏ mặc lại gã Trí Thành, tuy là đồng đội nhưng thời điểm quan trọng nhất chẳng giúp ích được gì. Xúyt chút nữa còn khiến bọn họ chết oan rồi.
Trong lúc giằng co cô nghe được gã lúc đó đã la hét thất thanh, cô không dám tưởng tượng nếu không chỉ có một con zombie lúc ấy họ sẽ đối phó như thế nào.
Mã Khiên vỗ vào vai gã Trí Thành gã mới có thể tỉnh hồn lại, vội cụp mắt và muốn bỏ chạy để tránh xấu hổ. Nhưng Mã Khiên giữ vai gã lại và nói: "Đồng đội cậu đi trước rồi, đi đứng cẩn thận im lặng nhé." Rồi thả tay để gã chạy về chối chết.
Hai anh em cô bước chia tay mỗi người về nhà người đó. Sau khi đi vào đóng cổng lại, cô ngồi sụp xuống và run rẩy liên tục, thực chất cô vẫn chưa hoàn hồn lại được. Lần đầu tiên cô làm việc gϊếŧ một "người".
Sau khoảng chục lần tự trấn an mình, cô uể oải bò dậy đi lên nhà tắm rửa hết máu của con zombie.
Khi ra cô thấy có một tin nhắn từ Mã Khiên "Cô nên tự cách ly mình để tránh sự cố, ngày thu thập vật tư có thể dời lại". Cô chuyển tiếp tin nhắn vào nhóm để thông báo. Khá bất ngờ là gã Trí Thành không phản hồi, cô coi như là đồng ý và nhắn lại là "Được vậy anh sắp xếp cho nhóm tôi vào ngày sau, cảm ơn"
Trả lời tin nhắn xong cô kiếm một bộ chăn qua phòng dưới ngủ, tránh sự cố ngoài ý muốn.
Mở mắt ra phát hiện bản thân vẫn còn sống, chưa bị chuyển đổi, thú thực cô vẫn còn ám ảnh về mùi của con zombie. Nó có mùi thối của đồ ăn để lâu nhưng ghê hơn, cơ thể với những miếng thịt rách rưới lộ cả xương.Nhưng xương của nó không trắng mà màu xỉn của gỉ sắt. Đôi mắt không còn tròng đen, trắng nữa mà chỉ có con ngươi đυ.c ngầu.
Quá đáng sợ, sau khi xác nhận mình chưa bị chuyển đổi mới đi lên lầu về phòng ngủ làm vệ sinh cá nhân, lúc này mới 9 giờ sáng. Cô phải cố gắng với việc thay đổi giờ giấc sinh hoạt này.
"Hôm nay nhà mình làm vườn, mai con đi thu thập sau." Mẹ nhìn cô rồi nói: "nhớ cẩn thận nhé". Mẹ biết tính cô lo xa, muốn dư hơn thiếu nên không khuyên nhủ nhiều.
Thu dọn bát đũa bỏ vào bồn rửa chén, Như Ý đứng kế bên cầm sẵn một cái ghế nhỏ để kê, nhiệm vụ của cô bé là rửa chén. Cô rất muốn bảo bọc đứa trẻ này nhưng hiện thực không cho phép, cô cũng không biết cách nuôi dạy trẻ con của mình có đúng không? Cô chỉ biết là cố gắng chỉ nó biết thật nhiều thứ để không còn mẹ hoặc cô thì nó vẫn sẽ sống được