Bà mối hoảng hốt, sửng sốt một hồi lâu mới nói: “Ngươi... ngươi nói bậy!”
Giản Nhược Nam: “Nốt ruồi khóe miệng kia của ngươi bị mυ'ŧ sắp tróc da. Ban đầu trên nốt ruồi đó có mười sợi lông, lần trước bị mυ'ŧ rụng mất hai sợi...”
Bà mối: “...... Ngươi đừng nói nữa!”
Đúng là gặp quỷ, chuyện riêng tư của bà ta sao nha đầu này biết được?
Giản Nhược Nam: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi trả tiền. Này, đĩa rau trộn tai heo này ăn ngon, ta muốn lấy hai phần mang đi, tiền này ngươi cũng thanh toán đi.”
Bà mối: “......”
Giản Nhược Nam cơm nước xong xuôi, thấy xa phu còn ở dưới lầu chờ, nàng dứt khoát đưa bạc để xa phu đưa nàng đến Kinh Thành. Từ thôn trang đến Kinh Thành mất khoảng ba ngày xe.
Xe ngựa đi ba ngày, Giản Nhược Nam ở trong xe ngựa nằm ăn ăn uống uống cả ba ngày. Ba ngày trôi qua, tuy rằng Giản Nhược Nam vẫn gầy nhưng khí sắc tốt lên không ít, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.
Thủ vệ của Hầu phủ rất nghiêm, không phải ai cũng có thể đi vào. Sau khi xa phu đi rồi, Giản Nhược Nam dứt khoát ngồi canh ở cửa, chờ có người ra.
Xe ngựa bon bon đi ra khỏi phủ, không biết là người nào ngồi trong đấy. Cũng may là nàng có một hệ thống báo dưa, vừa thấy xe ngựa ra nó đã bắt đầu báo tin về người ngồi trong xe.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng Giản Nhược Nam chờ được xe ngựa của mẫu thân thân sinh của nàng - Mẫn thị.
Mẫn thị đang chuẩn bị đi tham gia tiệc đầy tháng của đích tôn phủ Hộ Quốc Công. Bà đang ngồi trên xe thì có một giọng nói đột ngột truyền đến ——
【Tiểu thϊếp này thật sự kiên cường, đã sảy mấy ngày rồi cơ mà, nàng muốn giá họa cho mẫu thân ta làm nàng sảy thai!】
【Tiểu thϊếp thời này đều ganh đua bằng cách này sao?】
Ai? Ai đang nói chuyện?
Trong xe ngựa chỉ có hai nha hoàn, nha hoàn đều ngậm miệng, thấy phu nhân nhìn qua thì tỏ vẻ khó hiểu. Mẫn thị xoa xoa huyệt Thái Dương, hoài nghi là mấy ngày nay không ngủ ngon nên xuất hiện ảo giác.
Bà mới vừa ngồi ổn định, âm thanh kia lại lần nữa vang lên ——
【Cái gì, tiểu thϊếp kia không mang thai con của phụ thân ta, phụ thân ta thế mà là người đổ vỏ!!】
【Phụ thân ta nhậm chức ở Hình Bộ không phải sao, không ngốc như vậy mới đúng chứ?】
Mẫn thị: “......”
Người đổ vỏ là cái gì? Mẫn thị nhíu mày.
Bỗng nhiên, xe ngựa phanh gấp cùng với tiếng hô của người đánh xe: “Phu nhân, có một tiểu cô nương đón xe, nàng nói là thân thích của phu nhân, trong tay cầm tín vật Hầu phủ. Phu nhân có gặp hay không?”
Người ngồi ở cạnh cửa là đại nha hoàn Tàng Xuân, nàng vén mành che lên, ló đầu ra nhìn. Tàng Xuân là đại nha hoàn bên cạnh Mẫn thị, là nha hoàn theo bà từ Mẫn gia.
Bình thường nếu có người đón xe kiểu này đều bị đuổi kia, nhưng một khắc kia khi Tàng Xuân vén rèm lên nhìn thấy Giản Nhược Nam, nàng sửng sốt hơn nửa ngày. Tiểu cô nương này quả thực giống Mẫn thị khi còn trẻ như đúc, còn giống Mẫn thị hơn so với các tiểu thư trong phủ.
“Tàng Xuân, làm sao thế?” Mẫn thị thấy nửa ngày xe ngựa không nhúc nhích thì lên tiếng hỏi.
Tàng Xuân buông mành, nhỏ giọng thì thầm với Mẫn thị. Mẫn thị nghe xong, nhíu mày.
“Để nàng qua đây nói chuyện.”
Giản Nhược Nam được nha hoàn nâng lên xe, khoảnh khắc nhìn thấy Mẫn thị, trái tim Giản Nhược Nam sửng sốt.
【Oh, my, God!】 Mẫu thân thân sinh của nàng quá đẹp!
Mẫn thị mặc một chiếc váy màu xanh nhạt thêu hình đám mây, làn váy dài uốn lượn chấm đất được thêu hoa lan trang nhã. Mái tóc dài mượt được búi thành búi đơn giản, thái dương uy nghiêm, tạo cho bà vẻ trang nghiêm, tao nhã.
【Đây mẫu thân thân sinh của ta sao?! Mẫu thân à, người quá đẹp! Tha thứ cho con ít học, moi hết cõi lòng chỉ có thể dùng hai chữ “*Ngọa tào” để miêu tả!】
*Ngọa Tào là chửi thể kiểu Ồ xít, Đệt, Mẹ kiếp, Chết tiệt,...
【Không hổ là thiên kim tiểu thư thế gia đại tộc! Khí chất này, khí phái này, quả thực là tiên nữ hạ phàm mà!】
Mẫn thị hơi sửng sốt, ảo giác lại xuất hiện sao? Bà ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt. Tiểu cô nương có thân hình thon gầy, khoảng tám chín tuổi, đúng thật là rất giống bà khi còn trẻ.
Tiểu cô nương cụp mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi chân, nhút nhát sợ sệt. Nàng đan các ngón tay vào nhau, có chút chân tay luống cuống, thoạt nhìn có vẻ sợ người lạ. Ảo giác trong đầu bà rất phóng túng, hẳn là không phải là giọng nói của tiểu cô nương này.
“Ngươi tên là gì?” Mẫn thị hỏi.
Giản Nhược Nam nhút nhát nhỏ giọng, nói: “Con tên Giản Nhược Nam.”