Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi

Chương 10

“Lúc ôm tôi nhảy khỏi tòa nhà đó, anh đã nghĩ gì thế?”

“Cứu người.” Anh trả lời tin nhắn rất nhanh, cũng rất ngắn gọn.

Lâm Sơ Thanh ôm gối ngồi khoanh chân trên sô pha, tay cầm điện thoại, nhìn tin nhắn anh trả lời mà trợn mắt.

Ngón tay trắng nõn nhanh chóng gõ chữ rồi gửi đi.

“Còn gì nữa không?”

“Không.”

Lâm Sơ Thanh: “…”

Không mà lại bảo cô tỉnh táo lên, rõ ràng lúc ấy anh nhận ra cô không ổn lắm nên mới lo lắng nói vậy.

Lâm Sơ Thanh cười nhạt, bất mãn hừ một tiếng, sau đó ném điện thoại lên ghế, cầm ly rượu lên uống, vị cay của rượu khiến cô nhíu mày nhưng vẫn uống tiếp.

Mãi đến khi cảm thấy hơi say, đầu nặng trịch, Lâm Sơ Thanh mới bỏ ly kên bàn, đứng dậy lảo đảo đi về phòng ngủ, nhào lên giường ngủ say.

Còn Hình Mộ Bạch lúc này đang nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, trong đầu toàn là hình ảnh hỏa hoạn ở quán bar.

Lúc cô quay đầu lại nhìn mình, Hình Mộ Bạch thật sự cảm thấy mình như quay về chín năm trước, gặp lại cô của lúc đó.

Ánh mắt tuyệt vọng ấy cũng giống hệt năm đó.

Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, Hình Mộ Bạch vô thức cau mày.

Anh để một tay sau đầu, nhắm mắt lại, một tay khác xoa xoa ấn đường.

Người phụ nữ này thật phiền phức!

Cái gì mà luôn cố gắng nghe lời anh sống thật tốt chứ? Biểu hiện hôm nay của cô có chỗ nào là trân quý mạng sống của mình chứ, đúng là nói dối thành quen mà.

Hình Mộ Bạch mắng thầm, xoay người đối mặt với bức tưởng, nhắm mắt lại ngủ.

Nhưng vài giây sau, anh lại xoay người sang bên kia.

Lát sau lại xoay người nhìn trần nhà.

Nửa giờ sau…

“Mẹ kiếp!”

Hình Mộ Bạch bực bội ngồi bật dậy, tay điên cuồng vò đầu, anh xốc chăn xuống giường, mặc quần áo đi giày, cầm điện thoại mở cửa đi ra ngoài.

Đầu tiên anh chạy quanh sân mười vòng, sau đó tập các chương trình huấn luyện hằng ngày một lần, bài tập nào cũng tập một lượt.

____

Trong giấc mộng, Lâm Sơ Thanh nghẹn ngào nỉ non, cô nằm chặt chiếc gối trong lòng, như thể nắm được cong rơm cứu mạng: “Cứu họ đi… xin anh đó… mau cứu họ đi…”

Cả người Lâm Sơ Thanh run rẩy, cô bỗng mở mắt ra, nước mắt rơi lã chã.

Sau một lúc lâu, Lâm Sơ Thanh chống tay ngồi dậy, cô lau nước mắt trên mặt, quay đầu tìm di động, sau đó mới nhớ ra lúc nãy nhắn tin với Hình Mộ Bạch xong, cô vứt điện thoại trên sofa.

Lâm Sơ Thanh xuống giường đi ra phòng khách, phòng không bật đèn, cô nương theo ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài cửa sổ đi tới sofa ngồi xuống, cầm điện thoại lên, mở cuộc trò chuyện của mình với Hình Mộ Bạch ra, sau đó soạn tin nhắn.

Thấy điện thoại để trên cỏ lóe sáng, Hình Mộ Bạch dừng lại. Anh chỉ mặc áo thun bó sát, vai rộng eo hẹp, cơ bắp hoàn mỹ được phác họa rõ nét, vô cùng quyến rũ, bắp tay lộ ra ngoài trông rất rắn chắc, mạnh mẽ.

Anh phủi tay, cầm điện thoại lên.

Là một tin nhắn mới từ Lâm Sơ Thanh.

“Đội trưởng Hình, anh không trung thực gì cả!”

Hình Mộ Bạch bị tin nhắn của cô làm cho ngơ ngác. Thật không thể hiểu nổi phụ nữ mà.

Anh trả lời lại: “Mộng du à?”

Thấy anh trả lời nhanh như vậy, Lâm Sơ Thanh liếc nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, khóe miệng cong cong.

Muôn vậy rồi mà vẫn chưa ngủ, đúng là không trung thực mà.

“Nửa đêm nửa hôm anh chạy vào giấc mơ của tôi làm gì? Quấy rầy tôi ngủ không được, anh không thấy mệt sao?”

Hình Mộ Bạch: “…”

“Bệnh thần kinh?”

Lâm Sơ Thanh không nhịn được bật cười. Vài giây sau, Hình Mộ Bạch nhận được một tin nhắn không đầu không đuôi khác.

“Dáng người của đội trưởng đẹp thật đó!”

Hình Mộ Bạch đứng trên sân huấn luyện, ánh trăng chiếu lên người khiến anh trở nên dịu dàng hơn hẳn, anh cúi đầu, đôi mắt rũ xuống nhìn tin nhắn của người phụ nữ phiền phức kia, sau đó lạnh lùng cười một tiếng, tay nắm chặt điện thoại, nghiến răng quay về kí túc xá.

Sau khi trở về thì cầm khăn đi tắm. Đêm nay không dập được lửa trong lòng thì không thể nào ngủ được!

Đúng là ngứa đòn, cái gì cũng dám nói.

Lâm Sơ Thanh đợi mãi vẫn không thấy Hình Mộ Bạch trả lời, nghĩ thầm chắc người đàn ông này bị cô chọc tức thật rồi, thế là cô gọi điện thoại cho anh.

Hình Mộ Bạch vừa ra khỏi nhà tắm thì chuông điện thoại reo lên, nhìn tên ngưòi gọi đến, anh không chút do dự bấm từ chối.

Lâm Sơ Thanh: “… Chậc.”

Người đàn ông này cũng nóng nảy phết đấy chứ!

____

Lâm Sơ Thanh không trốn được buổi đi xem mắt nên tỏ thái độ phản đối ngầm. Tối qua ngủ không ngon nên hai mắt cô đen như gấu trúc, cô không thèm dặm phấn để che, cũng không thèm trang điểm. Đã thế còn cố tình ăn mặc bình thường, quần áo rộng thùng thà thùng thình.

Chẳng phải đàn ông đều thích phụ nữ có thân hình gợi cảm sao, vậy cô sẽ ăn mặc kín đáo một chút.

Để mặt mộc, quầng mắt thâm đen, dáng người bình thường.

Hoàn mỹ!!!

Lúc nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Sơ Thanh, Dương Kiến Hoa cảm thấy tức muốn nổ phổi.

Ông định kéo cô đến trung tâm mua bộ quần áo khác thì có một chiếc xe dừng lại, bóp còi.

Cửa sổ ghế phụ lái hạ xuống, Hứa Kiến Quốc vui vẻ cười: “Lão Dương, mau lên xe đi!”

Dương Khải Hoa không ngờ Hứa Kiến Quốc sẽ đến bệnh viện đón mình, ông đành bất đắc dĩ kéo Lâm Sơ Thanh đi tới.

Lâm Sơ Thanh yên lặng đứng bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện. Qua cuộc trò chuyện của họ, cô cũng biết được đây là bề trên của đối tượng xem mắt tối nay.

Dương Khải Hoa giới thiệu Lâm Sơ Thanh với Hứa Kiến Quốc, cô lễ phép cúi đầu với ông: “Cháu chào chú Hứa ạ!”

Hứa Kiến Quốc gật đầu, yên lặng quan sát Lâm Sơ Thanh, tóc buộc cao gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ, thanh tú, quần áo lịch sự đơn giản, nói chuyện lại dịu dàng lễ phép.

Cũng không tệ lắm, có thể thử phát triển với tên nhóc kia.

Lâm Sơ Thanh không biết mình ăn mặc như này lại khiến Hứa Kiến Quốc lại đánh giá cao đến thế.

Sau khi ba người lên xe tới chỗ hẹn. Hứa Kiến Quốc quay đầu lại nói: “Tên nhóc kia còn bận một chút việc, sẽ đến sau, chúng ta cứ qua trước gọi món nhé.”

Lâm Sơ Thanh mỉm cười. Trong mắt Hứa Kiến Quốc lại trở thành ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Sau khi ba người đến được nửa tiếng, Hình Mộ Bạch mới xuất hiện, anh gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra, bình tĩnh nói: “Xin lỗi mọi người ạ, cháu có chút việc bận nên tới muộn.”

Lúc nhìn thấy Lâm Sơ Thanh ngồi cạnh Dương Khải Hoa, anh cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó nheo mắt lại, nhìn Dương Khải Hoa tỏ ý xin lỗi.

Như thể không quen cô.

Lâm Sơ Thanh bĩu môi. Tối hôm qua cô chỉ nói đùa một chút thôi vậy mà bây giờ vẫn còn giận cô.

Trẻ con!!!

Hai người đều bị bề trên ép đi xem mắt, đồng ý đến đây đã là nể tình lắm rồi, cho nên từ đầu tới cuối vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt, không hỏi trước tên tuổi đối phương.

Không ngờ lại tạo thành tình cảnh lúc này…

Lâm Sơ Thanh và Hình Mộ Bạch bất ngờ trở thành đối tượng xem mắt của nhau!