Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi

Chương 6

Trong khoảng thời gian này, Hình Mộ Bạch vẫn luôn nhận được tin nhắn từ Lâm Sơ Thanh. Lúc trước không nhìn ra cô gái này lại có bản lĩnh năn nỉ ỉ ôi dai dẳng như vậy.

Suốt một tuần đó, ngày nào Hình Mộ Bạch cũng được cô mời ăn cơm, lần nào anh cũng từ chối nhưng dường như cô rất kiên nhẫn, bị anh từ chối không nể nang chút nào mà chẳng hề giận, hôm nay không mời được thì ngày mai lại mời.

Hôm nay, Hình Mộ Bạch đi xem đội trưởng Dương Nhạc dẫn đội ra sân huấn luyện. Ánh mặt trời chói chang như lửa chiếu trên đỉnh đầu, các đội viên ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng tất cả đều nghiêm túc tập luyện, không dám lười biếng.

Tuy Hình Mộ Bạch mới được chuyển công tác về lại đây, nhưng những tân binh mới đến hai năm qua dù chưa từng thấy anh thì cũng đều biết về anh, cho nên không xa lạ là mấy.

Hình Mộ Bạch là lưỡi dao sắc của đội phòng cháy, là một lãnh đạo rất nghiêm khắc và thường thực hiện chương trình tập luyện hết sức quỷ quái, phải nói là rất tàn nhẫn.

Nhưng cũng nhờ cách này của anh mà mọi người cũng tiến bộ hơn nhiều.

Đột nhiên điện thoại trong túi quần rung lên, Hình Mộ Bạch cúi đầu lấy điện thoại ra.

【Thứ bảy này đội trưởng Hình có rảnh không? Đi ăn chung nhé, tôi vẫn còn nợ anh một bữa cơm.】

Hình Mộ Bạch không hề do dự gõ gõ mấy chữ, thẳng thừng từ chối cô:【Không cần đâu, tôi không có thời gian.】

Rất nhanh, cô đã trả lời anh.

【Cần mà, cần mà, nhất định phải ăn chung một bữa cơm. Anh dành chút thời gian buổi tối đi ăn với tôi thôi, không làm lỡ công việc của anh đâu!”】

Hình Mộ Bạch nheo mắt lại, thấy chỉ đạo viên đang đi về phía mình, anh không trả lời tin nhắn nữa mà đút điện thoại vào túi.

Ngụy Giai Địch đi tới bên cạnh anh, cười tỏ vẻ đồng tình, lại có chút hả hê: “Vừa nãy cấp trên gọi điện kêu cậu qua đó đấy, đội trưởng Hình, sợ là cậu gặp phiền phức rồi, chậc chậc… mới quay lại chưa được bao lâu nữa.”

Mặt Hình Mộ Bạch không đổi sắc nhìn anh ấy, Ngụy Giai Địch vui vẻ cười khà khà: “Chuyện công thì tôi không nói. Nhưng cậu có thể đừng để mọi người lo lắng về chuyện tình cảm của cậu không?”

Hình Mộ Bạch hừ một tiếng, cười nhạt: “Ai mượn cậu lo?”

Ngụy Giai Địch cười: “Sao lại không lo được? Người anh em à, cậu độc thân 31 năm rồi mà vẫn không vội sao? Sau ngần ấy năm mà cậu vẫn bình tĩnh được như này hả? Tôi bội phục cậu thật đấy!”

“Lo chuyện bao đồng.” Nói xong, anh cất bước rời đi, đi được một đoạn thì quay đầu lại, hất cằm với chỉ đạo viên: “Cậu quan sát họ kỹ vào, không được lơ là đâu đấy.”

Ngụy Giai Dịch bất mãn đáp lời: “Tôi lơ là lúc nào chứ? Đấy gọi là sống điều độ, nghỉ ngơi tốt thì huấn luyện mới hiệu quả được.”

“Có cái rắm í! Lúc hỏa hoạn có thời gian cho họ nghỉ ngơi dưỡng sức không” Hình Mộ Bạch phản bác, trước khi quay người đi anh nói: “Hai tháng nữa ông đây mới 31 tuổi. Đồ ngốc, uổng công quen biết cậu nhiều năm như vậy.”

Ngụy Giai Địch phía sau bật cười, không nói gì.

Đa số mấy người độc thân rất hay để ý chuyện tuổi tác, vậy mà vẫn không chịu tìm người yêu đi!



Thay đồ xong, Hình Mộ Bạch lái xe đến chi đội. Đứng ngoài cửa phòng, anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó gõ cửa, lớn tiếng hô báo cáo.

Một giọng nam trầm vang lên từ bên trong, chỉ hai chữ rất đơn giản: “Vào đi!”

Hình Mộ Bạch mở cửa đi vào, tiện tay đóng cửa lại, anh bước đến trước mặt chi đội trưởng Hứa Kiến Quốc, đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội.

Hứa Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn anh, ông để hồ sơ trên tay xuống, bảo anh ngồi.

Hình Mộ Bạch kéo ghế ra, ngồi ngay ngắn.

“Có biết tại sao chú gọi cháu đến đây không?”

Hình Mộ Bạch nhìn Hứa Kiến Quốc, Hứa Kiến Quốc cũng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Người đàn ông đã ngoài năm mươi nhưng tinh thần rất tốt, nét mặt hồng hào, trên người toàn là khí chất quân nhân, nhất là cặp mắt đen nháy kia, lấp lánh có hồn.

Một lát sau, Hình Mộ Bạch thành thật đáp: “Cháu biết ạ.”

“Vậy thì tốt!” Hứa Kiến Quốc đan mười ngón tay vào nhau, đặt trên mặt bàn: “Chú cũng không vòng vo nữa. Năm đó cháu đã đồng ý với mẹ làm ở đội đến ba mươi tuổi sẽ chuyển công tác. Nhưng mấy năm nay biểu hiện của cháu rất xuất sắc, được thăng hàm rồi chịu trách nhiệm nhiều việc nên mới chậm trễ đến hôm nay. Từ giờ cháu bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sát hạch tới đi, tranh thủ hoàn thành sớm rồi giải thích với mẹ cháu!”

Hình Mộ Bạch im lặng một lát rồi đáp “vâng”.

Chi đội trường nói tiếp: “Về chuyện kết hôn, cháu cũng già đầu rồi, mau tìm bạn gái rồi tính đến chuyện kết hôn đi. Chú chọn được cho cháu một cô bé rồi, chờ mấy ngày nữa chú sẽ đích thân dẫn cháu đi gặp người ta.”

Phản ứng đầu tiên của Hình Mộ Bạch sau khi nghe xong câu này là muốn chửi thề, đây là ép anh đi xem mắt hả? Còn đích thân dẫn đi nữa…

Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của anh, Hứa Kiến Quốc nhẹ giọng hỏi: “Sao thế, cháu có ý kiến gì à?”

Hình Mộ Bạch có ý kiến thật, anh hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Chi đội trưởng…”

“Đừng có dùng mấy lý do lúc trước với chú” Hứa Kiến Quốc vỗ bàn: “Bây giờ cháu chỉ cần thông qua kỳ sát hạch là có thể rút khỏi tiền tuyết, đừng nói với chú là công việc của cháu rất nguy hiểm, không muốn làm chậm trễ con gái nhà người ta nữa.”

Hình Mộ Bạch: “…”

“Còn gì muốn nói nữa không?”

Hình Mộ Bạch đứng lên: “Báo cáo, hết.”

Hứa Kiến Quốc xua xua tay ý bảo anh ngồi xuống, vừa ngồi xuống, Hình Mộ Bạch lại nghe thấy Hứa Kiến Quốc nói tiếng: “Vậy thì tuân theo mệnh lệnh, chọn thời gian đi gặp người ta với chú.”

– Mộ Bạch, cháu đừng chê chú quản nhiều, năm đó ba cháu… Mẹ cháu chỉ có cháu và em gái cháu, tiểu Hàm dù gì cũng là con gái, đến cuối cùng cũng phải dựa vào trụ cột là cháu. Cháu nói đi, lỡ như cháu gặp chuyện gì bất trắc thì chú phải nói sao với mẹ cháu đây? Sau này chú làm gì còn mắt mũi xuống dưới gặp ba cháu nữa? Cả ông nội, ông ngoại của cháu kìa, họ đều lớn tuổi rồi, tuy cục trưởng Bạch và thủ trưởng Hình thủ trưởng chưa nói gì nhưng cháu nhẫn tâm để họ ngày nào cũng sống trong lo lắng, sợ hãi sao? Nói khó nghe hơn, lỡ như cháu xảy ra chuyện gì thật thì họ sẽ phải lần nữa chịu đựng cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Cháu nghĩ xem, liệu họ có thể chịu đựng nổi không?”

Hứa Kiến Quốc thở dài, nói tiếp: “Dì Tôn của cháu nói với chú, mỗi lần biết cháu đi thi hành nhiệm vụ, cả đêm mẹ cháu ở nhà lo lắng không yên, nhưng mẹ cháu có thể làm gì được đây, cháu có sự kiên định của mình.”

Hình Mộ Bạch ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, tay đặt ở trên đùi, nghe Hứa Kiến Quốc nói những lời này, ngón tay anh vô thức mà nắm lại, anh im lặng lắng nghe Hứa Kiến Quốc nói.

“Mộ Bạch à, cháu đã chiến đấu ở tiền tuyến suốt mười năm, cũng đã đủ rồi, tiếp theo đây cháu nên suy nghĩ cho bản thân, suy nghĩ cho người nhà một chút.”

Hình Mộ Bạch nhẹ giọng “vâng” một tiếng.

“Còn có chuyện gì muốn nói với chú không?”

“Không ạ!”

Hứa Kiến Quốc xua tay.

“Về đi!”

Hình Mộ Bạch đứng lên, đẩy ghế về chỗ cũ, anh đứng nghiêm chào Hứa Kiến Quốc theo nghi thức quân đội rồi mới ra ngoài.

Hình Mộ Bạch dựa vào cửa xe, tư thế lười biếng này rất hiếm thấy, một tay anh gác lên cửa sổ, một tay khác kẹp điếu thuốc lá.

Năm đó anh tốt nghiệp trường quân đội, đạt thành tích tốt nhất, anh được phân công vào đội cứu hỏa ở trấn nhỏ Lâm Dương, tuy vừa đến đã trở thành tiểu đội trưởng, nhưng anh vẫn không cam lòng, bực bội.

Bởi vì với năng lực của anh, vốn dĩ có thể được phân vào trung đội.

Là do mẹ anh đến tìm cấp trên nên cấp trên mới sắp xếp như vậy. Ba anh là một vị anh hùng, anh là con của liệt sĩ, bất kì ai biết chuyện này đều sẽ sẵn sàng đồng ý với mong muốn của mẹ anh, cố gắng sắp xếp để anh không làm việc ở những vị trí quá nguy hiểm.

Cũng vì chuyện này mà quan hệ giữa anh và mẹ trở nên vô cùng căng thẳng.

Một năm sau đó, vì trận hỏa hoạn ngày 24/6 mà tâm trạng của anh bị ảnh hưởng, sau khi nghỉ phép về nhà, anh và mẹ đã bình tĩnh ngồi trò chuyện với nhau rất lâu. Cuối cùng Hình Hàm Quân cũng chịu đồng ý với điều kiện năm ba mươi tuổi anh phải rời tiền tuyến, không nhận nhiệm vụ nguy hiểm nữa.

Sau đó, anh được điều về trung đội đặc nhiệm ở thành phố Thẩm. Nhờ năng lực của mình mà anh nhanh chóng trở thành đại đội trưởng.

Anh cùng đồng đội ra vào đám cháy vô số lần, cứu vô số người, năm hai mươi sáu tuổi, anh bắt đầu đảm nhận chức đại đội trưởng trung đội đặc nhiệm.

Năm kia, anh bị cấp trên ra điều ra nước ngoài học tập. Nói là đi học tập phương pháp phòng chữa cháy hiện đại ở nước ngoài nhưng bản chất thật sự là gì anh hiểu rất rõ. Tuy Hình Mộ Bạch không phục nhưng lại không thể chống đối mệnh lệnh, chỉ có thể tuân theo.

Mãi đến năm nay anh mới được quay về thành phố Thẩm phục chức.

Chớp mắt đã mười năm trôi qua…

____

Hình Mộ Bạch hút liên tiếp ba điếu thuốc rồi mới lên xe rời đi.

Về đến ký túc xá, vừa thay quân trang ra thì nhận được điện thoại của em gái anh – Hình Tín Hàm.

“Anh hai, tối nay anh có rảnh không? Em mời anh đi xem phim!”

Hình Mộ Bạch cười: “Lại xem phim của em à?”

Hình Tín Hàm cười hì hì: “Đúng vậy ạ. Anh hai hiểu em thật đấy!”

“Bây giờ em đang ở đâu?”

“Em đang ở nhà ạ. Bây giờ em trang điểm đã, anh đến đón em nhé?”

“Ừ được.”

Cúp điện thoại, Hình Tín Hàm nhanh chóng gửi tin nhắn cho ai đó: “Đã xong!”

Đối phương nhanh chóng trả lời: “Phía bên này cũng ok rồi!”

____

Hình Mộ Bạch đi đón Hình Tín Hàm, hai người đi ăn cơm trước rồi mới đến rạp chiếu phim. Hình Tín Hàm đeo khẩu trang, mang kính đen, vừa đi vừa trốn phía sau Hình Mộ Bạch mới không bị ai nhận ra.

Hình Mộ Bạch không biết phải làm sao với cô em gái này. Sợ bị người ta nhận ra nhưng lại thích cảm giác hồi hộp mỗi khi lén lút ra ngoài. Lần nào cũng gọi anh theo làm vệ sĩ cho.

Hình Mộ Bạch hộ tống em gái vào rạp, sau đó tìm chỗ ngồi. Sau khi Hình Tín Hàm ngồi xuống, Hình Mộ Bạch đột nhiên bị ai đó ngáng chân chặn lại, anh nghiêng đầu sang nhìn, ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt sạch sẽ không son không phấn kia, Lâm Sơ Thanh mỉm cười nói: “Trùng hợp thật đó đội trưởng Hình.”

Hình Mộ Bạch bất ngờ nhướng mày, định nhấc chân bước qua thì Lâm Sơ Thanh lại cố ý nâng cao chân lên một chút, cô mang giày búp bê màu trắng nhẹ nhàng cọ cọ vào ống quần anh, làm anh thấy ngưa ngứa.

“Ơ? Hình Tín Hàm?!” Tô Nam ngồi bên trái Lâm So Thanh đột nhiên vui vẻ gọi.

Hình Tín Hàm đã cởi mũ ra nhưng vẫn đang đeo khẩu trang, cô nàng quay sang, ánh mắt sáng ngời, như vì sao nhỏ lấp lánh: “Bác sĩ Tô!”

Hai người hoàn toàn không coi ai ra gì thấp giọng trò chuyện, Lâm Sơ Thanh cảm thấy không nên ngồi giữa ngăn cách hai người họ như vậy, vì thế cô mỉm cười nói với Hình Tín Hàm: “Em có muốn đổi chỗ không?”

“Có ạ, em cảm ơn chị!” Hình Tín Hàm nghe vậy lập tức gật đầu.

Lâm Sơ Thanh bỏ chân xuống, đứng dậy, ai ngờ lại dẫm phải chân Hình Mộ Bạch, làm cô lảo đảo suýt ngã.

Nhưng một giây sau, một cánh tay rắn chắc đã nhanh chóng đỡ lấy eo cô.

Giống như năm đó, lúc cô ngã xuống cầu thang, anh cũng đỡ chặt cô như này.