Biểu Muội Khó Thoát

Chương 19: Nàng hạ thuốc mê người khác

Gió đêm thổi tới khiến đầu óc Lâm Khinh Nhiễm tỉnh táo lạ thường, tất cả mọi người đều đang trong bữa tiệc, chỉ có một hộ vệ ở đây, nàng cảm thấy không còn cơ hội nào tốt hơn bây giờ.

Nàng ngồi im trong phòng một hồi lâu, trong lòng đã hạ quyết tâm, thế nên quay sang nói với Nguyệt Ảnh đang trải giường chiếu: “Vừa nãy ta nhìn thấy người bên ngoài uống không ít rượu, ngươi đi nhìn xem, chắc hắn đã say rồi.”

Nguyệt Ảnh không hề nghi ngờ, trải đệm chăn xong liền đứng dậy ra ngoài xem.

Lâm Khinh Nhiễm nhân lúc nàng ấy xoay người đi ra, nàng nhanh chóng lấy gói thuốc mê đã giấu trong người mấy ngày trước, mở nắp bình trà ra đổ thuốc vào.

Nguyệt Ảnh mở cửa ra, hộ vệ vẫn đứng thẳng tắp ở trước cửa, nàng ấy quay đầu lại cười nói: “Vẫn còn ổn thưa tiểu thư, hắn không say.”

Lâm Khinh Nhiễm giả vờ đang uống trà, nghe vậy liền ghé mắt nhìn sang, nàng nhướng mày nói: “Ngươi bảo hắn vào đây.”

Nguyệt Ảnh quay sang nói với hộ vệ: “Tiểu thư gọi ngươi đấy.”

Hộ vệ đi vào phòng: “Không biết cô nương có việc gì phân phó.”

Lâm Khinh Nhiễm cau mày lại, đưa tay bịt mũi, dáng vẻ ghét bỏ nói: “Cả người đầy mùi rượu.”

Hộ vệ nhíu mày, hắn chỉ uống có một chén nhỏ, không nên có mùi gì mới phải.

Lâm Khinh Nhiễm đẩy bình trà trước mặt về phía hắn: “Mau uống ít nước cho tản bớt mùi rượu, cũng để ngươi tỉnh táo hơn.”

Hộ vệ đứng yên không nhúc nhích: “Ta đứng ở bên ngoài phòng, sẽ không ảnh hưởng đến cô nương.”

Lâm Khinh Nhiễm cũng không miễn cưỡng, nàng thuận thế cầm bình trà trở lại: “Ngươi không uống cũng được, ngươi đi đổi một người khác đến canh phòng, cứ bảo Mạc đại ca đến đây, đừng để đến lúc đó ngươi say rượu ngã tới ngã lui, ta thấy không yên tâm.”

Nếu bởi vì chút chuyện này mà đi mời Mạc thống lĩnh đến, chắc chắn hắn sẽ bị trách phạt, còn có thể sẽ làm loạn kế hoạch của chủ tử, tên hộ vệ do dự một hồi liền nói: “Vẫn mong cô nương cho ta uống một chén trà.”

Lâm Khinh Nhiễm cụp mắt xuống, xách bình trà lên rót một chén trà, sau đó nói với Nguyệt Ảnh: “Ngươi đưa cho hắn.”

Nàng cố kiềm chế để giọng nói của mình bình tĩnh hết mức có thể, hơi thở gần như đã có chút rối loạn, đôi tay dưới ống tay áo đã siết chặt lại, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay đã đau nhói.

Nàng nhìn chằm chằm hộ vệ uống chén trà xong, trái tim nàng đã dâng lên đến tận cổ họng.

Hộ vệ đặt chén trà xuống bàn, nói: “Nếu không còn việc gì khác, ta xin ra ngoài trước đây.”

Trong chén trà trộn lẫn thuốc mê đã được hộ vệ uống sạch sẽ, Lâm Khinh Nhiễm đờ đẫn chớp chớp mắt hỏi: “… Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Hộ vệ không hiểu ý, Lâm Khinh Nhiễm hắng giọng, nói như thật: “Nước trà giải rượu, chắc hẳn sẽ có hiệu quả.”

Hộ vệ nói: “Cô nương yên tâm.”

Hắn vừa nói lời này chợt khựng lại, Lâm Khinh Nhiễm cũng ngước mắt nhìn theo hắn.

“Ta…” Một trận choáng váng hoa mắt ập tới, hắn suýt chút nữa đã cắm đầu nhào về phía trước.

Đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm sáng lên, hộ vệ dùng sức lắc đầu cố làm mình tỉnh táo lại, nhìn thấy thần sắc trong đáy mắt nàng, hộ vệ lập tức nhìn sang bình trà kia: “Cô nương người!”

Khi nhận ra thì cũng đã muộn, thân thể cao lớn nhào về phía trước, ngã sấp xuống đất.

Nguyệt Ảnh sững sờ, vẻ mặt không dám tin hỏi nàng: “Tiểu thư, sao người lại hạ thuốc mê hắn?”

Lúc này cả người Lâm Khinh Nhiễm đều đang run rẩy, nhìn thấy hộ vệ ngã sấp dưới đất như đã chết, nàng gần như nín thở.

Nàng lo lắng tiến lên từng bước, run rẩy ngồi xổm xuống trước mặt hộ vệ, đưa tay lên trước mũi hắn – hắn vẫn chưa chết. Lâm Khinh Nhiễm nuốt nước bọt, vẻ mặt hoang mang nhìn về phía Nguyệt Ảnh, một hồi lâu mới run rẩy lên tiếng căn dặn: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi ngay!”

Nguyệt Ảnh thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc, lập tức bày ra gương mặt mếu máo: “Tiểu thư, sao người vẫn muốn chạy trốn thế hả!”

Lâm Khinh Nhiễm không có thời gian đếm xỉa tới nàng ấy, tay chân luống cuống nhặt váy áo và bọc hành lý trên giường lên, trước đó tên thổ phỉ đó đã cho nàng bạc, nàng chưa dùng hết nên đều cất lại, đủ để làm lộ phí đi đường.

Trái tim Lâm Khinh Nhiễm đập thình thịch, nàng thu dọn đồ đạc xong mới quay sang nói với Nguyệt Ảnh đang còn ngây ngốc đứng đó: “Ta chỉ hỏi ngươi một lần, ngươi có đi theo ta không?”

Nếu như nàng ấy không chịu đi, Lâm Khinh Nhiễm cũng sẽ không ép, mình đã cố gắng hết sức rồi, tiếp theo đây phải xem lựa chọn của Nguyệt Ảnh. Nếu như nàng ấy lựa chọn ở lại với đám thổ phỉ này, âu cũng là số phận của nàng ấy.

Nguyệt Ảnh vẫn chưa lấy lại bình tĩnh nhìn như đang hoảng sợ nhưng thực chất là đang muốn kéo dài thời gian: “Tiểu thư…”

Đột nhiên, ngoài cửa xuất hiện thêm một người, hắn ta nhìn tên hộ vệ không rõ sống chết nằm dưới đất, hoảng sợ hít sâu một hơi, đưa cánh tay run cầm cập chỉ vào Lâm Khinh Nhiễm và Nguyệt Ảnh: “Các người, các người…. đã xảy ra chuyện gì? ”

Lâm Khinh Nhiễm thấy có người đột nhiên xuất hiện ra thì giật mình một phen, Nguyệt Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, đây chính là nam tử trẻ tuổi vì bận chăm sóc mẹ nên không thể đi ăn tiệc.

Lâm Khinh Nhiễm sợ bọn họ la hét to sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác đến, nàng lập tức nói: “Bọn họ là thổ phỉ! Ta và nha hoàn đều bị chúng bắt cóc đến đây!”

“Thổ phỉ, thổ phỉ.” Hắn ta ngã phịch xuống đất, vẻ mặt thất thần, Lâm Khinh Nhiễm không để ý quá nhiều, nàng vội vàng kéo theo Nguyệt Ảnh chạy ra ngoài.

Nam tử chợt bình tĩnh trở lại, hắn ta run rẩy nói: “Các ngươi đừng bỏ ta lại, ta đi dẫn mẹ ta theo.”

Nguyệt Ảnh liếc nhìn hắn ta, trong đôi mắt ngây thơ thường ngày lóe lên tia sáng, nhưng trong nháy mắt khi hắn ta nhìn qua lại biến thành dáng vẻ vô cùng sợ hãi.



Lâm Khinh Nhiễm kéo Nguyệt Ảnh liều mạng chạy vào trong ruộng nương tối thăm thẳm, chạy mãi cho đến cửa miếu thờ mới dừng lại thở hổn hển từng cơn.

Xe ngựa được cột vào trong căn phòng trống bên cạnh, nhưng cả nàng và Nguyệt Ảnh đều không biết đánh xe.

Hai mẹ con kia cũng chạy theo phía sau, Lâm Khinh Nhiễm hỏi hắn ta: “Ngươi có biết đánh xe ngựa không?”

Nam tử gật đầu: “Biết.”

Hắn ta dắt một chiếc xe ngựa ra, bảo mấy người họ lên xe ngựa, Nguyệt Ảnh đi ở sau cùng, Lâm Khinh Nhiễm giục một tiếng, nàng ấy mới cuống quít đi lên xe.

Nam tử dặn dò mọi người ngồi yên, lúc xoay người lại đánh xe, trên mặt hiện ra nụ cười nham hiểm, hắn ta rút roi đánh xe tiến vào trong màn đêm.



Những người ngồi trong bàn tiệc vẫn còn đang hào hứng uống rượu, Thẩm Thính Trúc chậm rãi sờ vào từng vết đao hằn sâu trên bàn, hắn ngước mắt lên hỏi trưởng thôn: “Những dấu vết này là gì vậy?”

Trưởng thôn nheo mắt lại, ánh mắt không còn vẻ ôn hòa và thân thiện như trước đó, dưới ánh nến đỏ hiện ra vẻ hung hãn rõ ràng: “Ồ, những vết này à… đều là do khi gϊếŧ dê để lại vết hằn.”

“Dê?” Thẩm Thính Trúc híp mắt suy tư: “Nhưng ta nhớ trong thôn này không hề nuôi dê.”

Trưởng thôn bật cười, trong lòng thầm nhẩm tính thời gian, có lẽ cũng đã đến lúc rồi, ông ta chậm rãi nói: “Các ngươi không phải là dê đó sao?”

Mấy người họ đột nhiên cảm thấy có điều bất thường, Mạc Từ đứng bật dậy: “Ông có ý gì?”

Thế nhưng khi y vừa đứng dậy thì đã ngã nhào xuống đất, y hét lớn: “Mau chạy đi!”

Thế nhưng không biết vì sao ý thức càng lúc càng mơ hồ, những hộ vệ bên cạnh cũng từng người từng người ngã xuống.

Vẻ mặt Thẩm Thính Trúc khẽ biến sắc, hắn không kịp hành động gì, cơ thể đã lảo đảo, không còn tri giác nằm gục xuống bàn bất tỉnh.

“Ha ha ha… ha ha ha…”

Trong đám thôn dân có người bật cười hả hê, sau đó tất cả mọi người đều liên tục cười rộ lên, tân lang lấy tay kéo hoa hồng trước ngực xuống, đắc ý nói: “Tưởng đâu lợi hại thế nào, còn để lão tử bày ra kế hoạch hoành tráng như vậy.”

Trưởng thôn nói: “Đi thôi, mau lục soát, lấy hết những thứ đáng giá trên người họ ra đây.”

Mấy gã nam nhân cùng nhau tiến tới, còn gã nam nhân giả thành tân lang thì cười nham hiểm đi đến bên cạnh Thẩm Thính Trúc, trong miệng còn mắng chửi không ngớt lời: “Tiểu bạch kiểm da trắng thịt mềm, lát nữa gia gia sẽ lột da của ngươi ra.”

Gã đưa tay muốn lật người Thẩm Thính Trúc lại, nhưng tay còn chưa chạm đến bả vai của hắn, thậm chí gã còn chưa nhìn rõ người trước mắt ra chiêu như thế nào, đã nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên, bàn tay của gã đã bị bẻ gãy.

“Aaaa… Aaaaa!”

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp trời mây.

Rủi ro xảy ra bất ngờ khiến cho đám người kia trở tay không kịp, cùng lúc đó, đám người Mạc Từ nhảy bật dậy, trường kiếm rút khỏi vỏ, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh sắc bén khi kiếm quét qua không trung, lưỡi kiếm đâm thẳng vào chỗ hiểm, trong nháy mắt đám người kia lần lượt ngã xuống đất.

Vẻ mặt trưởng thôn biến sắc, chuyện gì đã xảy ra, bọn họ rõ ràng đã uống phải rượu có hạ độc.

Thẩm Thính Trúc chậm rãi ngồi thẳng người dậy, trong tay vẫn còn siết lấy xương bả vai của gã tân lang đó, hắn nhướng mày lơ đễnh hỏi: “Trưởng thôn nói ai là dê?”

Gã nam tử bị khống chế trong tay đổ mồ hôi lạnh không ngừng, gã hét lớn: “Mau làm thịt chúng!”

Gã giơ tay kia lên muốn đánh về phía Thẩm Thính Trúc.

Thẩm Thính Trúc đập tay xuống bàn, trở tay tóm chặt lấy chiếc đũa bay lên, dùng lực chặn bàn tay của gã, sắc mặt gã đột biến, gã không còn chút sức lực nào nữa.

Thẩm Thính Trúc dễ dàng ấn hai tay gã lên trên bàn, vặn cổ tay cắm chiếc đũa vào trên mu bàn tay của gã.

Người nọ đau đớn hét lớn, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mà những tên cướp kia cũng cảm giác có điều không ổn, bọn chúng thậm chí không còn sức lực để vung đao lên, thế là bị tước đi toàn bộ vũ khí.

Thẩm Thính Trúc đảo mắt nhìn những khuôn mặt dữ tợn kia, nhàn nhã lên tiếng: “Độc các ngươi trúng là Nhuyễn hương tán, nó có tác dụng gì không cần ta nói, có lẽ các ngươi đều biết rõ.”

Người trúng độc Nhuyễn hương tán, trong vòng ba ngày thân thể sẽ không có sức lực, chỉ có thể mặc người ta xử lý.

Tên thổ phỉ giả làm trưởng thôn trợn trừng mắt, giọng nói đầy thù hận: “Sao ngươi hạ độc được!”

Thẩm Thính Trúc xách bầu rượu trước mặt lên lắc nhẹ: “Ngươi hạ độc thế nào thì ta cũng hạ độc thế đó. Chẳng qua ngươi hạ độc vào trong bình, còn ta hạ độc vào trong toàn bộ số rượu ở đây.”

Thẩm Thính Trúc khựng lại, nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, tuy rằng động thủ trong tình huống đối phương đã trúng phải Nhuyễn hương tán, nhưng hắn cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực.

Một lát sau, hắn mới mở mắt ra: “Trói tất cả bọn chúng lại.”

Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, cũng không biết tiểu cô nương nhát gan kia có sợ hãi hay không. Thẩm Thính Trúc quay sang nói với Mạc Từ: “Ngươi đi xem xem Lâm cô nương thế nào rồi.”

Rất nhanh Mạc Từ đã đi đến tiểu lâu, ở dưới lầu y nhìn thấy cửa phòng mở toang, trong lòng chợt sinh ra một dự cảm không lành, y vội vàng chạy lên lầu.

Trong phòng chỉ còn lại một hộ vệ đang hôn mê bất tỉnh, không thấy tung tích của Lâm Khinh Nhiễm và Nguyệt Ảnh đâu, trong đầu Mạc Từ nổ vang một tiếng, mồ hôi lạnh đã túa ra đầy sau lưng.

Dựa vào thân thủ của hai người Nguyệt Ảnh và hộ vệ này, hai mẹ con kia tuyệt đối không phải là đối thủ của họ, nhưng tại sao lại thế này?



Nhìn thấy hộ vệ vốn nên bảo vệ bên cạnh Lâm Khinh Nhiễm lúc này lại đi cùng Mạc Từ trở lại đây, hơn nữa sắc mặt hai người đều nghiêm trọng, đáy lòng Thẩm Thính Trúc chùng xuống, hắn cau mày lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng điệu của Thẩm Thính Trúc vẫn như bình thường, nhưng cả hai người đều cảm giác được ánh mắt của Thế tử nhìn mình sắc bén lạ thường.

Hộ vệ quỳ xuống đất: “Thuộc hạ trông nom không chu toàn, xin Thế tử trách phạt.”

Trong mắt Thẩm Thính Trúc dâng lên hàn ý sâu sắc: “Người đâu rồi?”

Mạc Từ vội vàng lên tiếng: “Lâm cô nương dùng thuốc mê chuốc thuốc Lý Hợp, thuộc hạ đã đi kiểm tra, thiếu mất một chiếc xe ngựa, chắc chắn là đã đánh xe bỏ chạy.”

Ánh mắt Thẩm Thính Trúc lạnh hẳn: “Vậy hai người rác rưởi kia có còn ở đây không?”

Mạc Từ không dám giấu giếm: “Không thấy đâu nữa, nhưng có Nguyệt Ảnh ở đó, nàng ấy có thể bảo vệ Lâm cô nương, hơn nữa dọc đường còn có ám vệ, chỉ cần phát ra tín hiệu.”

Thẩm Thính Trúc vuốt ve chén trà trong tay, bất chợt hắn vung tay ném xuống đất, chén trà vỡ tan tành.

Mạc Từ lập tức im bặt.

Thẩm Thính Trúc chống tay lên trán, rũ mắt ngồi đó, lặng lẽ không nói lời nào, tiểu cô nương thật sự không khiến hắn đỡ lo chút nào.

Lần này rơi vào trong tay đám thổ phỉ thật sự, e rằng lúc này đã khóc đến mù mắt rồi, nàng sẽ làm thế nào đây, cũng sẽ ôm lấy cánh tay của người đó, đôi mắt rưng rưng nước mắt cầu xin chúng tha thứ sao?

Thẩm Thính Trúc lạnh lùng suy ngẫm, nếu như Lâm Khinh Nhiễm dám cầu xin đám rác rưởi đó, hoặc là đám rác rưởi đó dám chạm vào nàng, hắn nhất định sẽ khiến chúng chết rất khó coi.

Mạc Từ vội nói: “Thuộc hạ sẽ đuổi theo ngay.”

Thẩm Thính Trúc đứng dậy: “Ta sẽ đích thân đi.”

“Thế tử, không được đâu!”

Mới vừa rồi lúc Thế tử ra tay, y đã nhìn ra được thế tử đang cố chống đỡ, nếu như lúc này còn đuổi theo, e rằng cơ thể ngài sẽ không chịu đựng nổi.

Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên tiếng: “Ngươi có quyền quyết định hay là ta có quyền quyết định?”



Xe ngựa không biết đã chạy được bao lâu, trái tim đang thắt chặt của Lâm Khinh Nhiễm cũng dần buông lỏng, nàng vẫn không dám tin mình đã thật sự chạy thoát!

Nàng siết chặt bàn tay, hốc mắt đã đỏ bừng.

Nguyệt Ảnh nhẹ lay tay nàng: “Tiểu thư.”

Trong lòng bàn tay nàng lạnh ngắt, Nguyệt Ảnh chầm chậm xoa tay cho nàng.

Bà lão ngồi ở phía đối diện âm thầm quan sát hai người, ánh mắt hiền từ hỏi thăm: “Rốt cuộc hai người đã gặp phải chuyện gì?”

“Một vài câu không thể nói rõ được.” Nguyệt Ảnh chuyển đề tài không để lại dấu vết, Lâm Khinh Nhiễm không muốn nhắc tới người nọ nên cũng không mở miệng.

Nguyệt Ảnh lại hỏi: “Không biết bà và tiểu huynh đệ kia lên đường đi đến nơi nào?”

Bà lão thở dài: “Đi đến nhà muội muội ta ở huyện Thọ An, nhưng hiện tại đường vẫn chưa thông, còn gặp phải chuyện này, cũng chỉ có thể trở về thôi.”

Lâm Khinh Nhiễm muốn về Giang Ninh, thế là nàng nói: “Vậy đợi đến Thanh Châu chúng ta sẽ tách ra.”

Bà lão mỉm cười, cúi đầu che đi suy nghĩ trong lòng, rơi vào trong tay lão mà còn muốn đi sao, đương nhiên bà sẽ đem bán hai người này với cái giá hời rồi.

Bà ta đưa cặp mắt đánh giá Lâm Khinh Nhiễm như đang nhìn một món hàng, với vẻ ngoài thế này không bán vào Phù Hương Lâu hầu hạ nam nhân thì thật là đáng tiếc.

Bà ta âm thầm tính toán, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt sắc lạnh của Nguyệt Ảnh.

Đi được một đoạn đường, khuôn mặt Nguyệt Ảnh chợt đỏ bừng lên, nàng ấy cứ cọ xát hai chân không ngồi yên được.

Lâm Khinh Nhiễm nhận ra vẻ bất thường, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Nguyệt Ảnh ngượng ngùng nói: “Nô tỳ muốn đi tiểu.”

Bà lão đối diện không kiên nhẫn mím môi lại nói: “Cô nương ráng nhịn thêm một lúc nữa đi.”

“Không nhịn được nữa.” Nguyệt Ảnh gấp đến độ sắp bật khóc, vẻ mặt sốt ruột nhìn về phía Lâm Khinh Nhiễm: “Tiểu thư.”

Lâm Khinh Nhiễm vỗ lên tay trấn an Nguyệt Ảnh: “Ta đi với ngươi.”

Nói xong nàng cất cao giọng nói: “Dừng xe.”

Nam tử kéo cương xe, liếc mắt nhìn về phía bà lão trước rồi mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Khinh Nhiễm hoàn toàn không biết hai người này mới là thổ phỉ thật sự, nàng cũng không giải thích: “Ngươi ở đây trông ngựa, chờ ta một lát.”

Ánh mắt hắn ta chợt lóe lên, thản nhiên tiến lên chặn đường: “Nơi này hoang vu, cô nương muốn đi đâu?”

Nguyệt Ảnh ấp úng nói nhỏ: “Ta muốn đi tiểu.”

Nhìn dáng vẻ thật sự không thể nhịn thêm được nữa.

Bà lão vội nhanh trí lên tiếng: “Hai cô nương các ngươi chắc sẽ sợ tối, để ta đi cùng các ngươi vậy.”

Lúc này nam tử mới nhường đường. Ba người đi vào trong rừng, rất nhanh đã đi ra. Lúc lên xe ngựa, Nguyệt Ảnh vô cùng linh hoạt đỡ bà lão kia lên trước.

Không khóc không ầm ĩ, đây vẫn là lần đầu tiên họ hành động tiện lợi như vậy, bà lão hài lòng bước lên xe ngựa.

“Ui da!” Nguyệt Ảnh giả vờ trẹo chân vội ngồi xổm xuống xoa chân, nàng ấy nhanh chóng rút một con dao từ trong tay áo ra, giơ tay cắm lưỡi dao vào đai xe ngựa.

Nàng ấy khẽ cười mỉm, sau đó bước vào xe ngựa.

“Tiểu thư mệt thì dựa vào nô tỳ ngủ một lát đi.” Nguyệt Ảnh khẽ nói.

Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu: “Ta không buồn ngủ.”

Chưa vào trong thành, sao nàng có thể yên tâm được.

Xe ngựa lại tiến về trong rừng, tiếng gió xen lẫn tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lộc cộc không ngừng quanh quẩn bên tai Lâm Khinh Nhiễm. Đột nhiên, một tiếng nứt toác rất lớn vang lên, ngay sau đó ngựa cất vó hí vang, thân xe lắc lư kịch liệt.

Nguyệt Ảnh đã phòng bị từ trước, nàng ấy ôm chặt lấy Lâm Khinh Nhiễm bảo vệ để nàng không bị thương.

Còn bà lão kia thì lắc lư lao thẳng xuống sàn xe, chỉ nghe thấy tiếng va đập thôi cũng đủ khiến người ta thấy đau đớn.

Mà ở bên ngoài, nam tử thấy mình đã không khống chế được ngựa, hắn ta lập tức nhảy xuống, dù vậy cũng phải lăn dưới đất hai vòng mới ngừng lại.

Một lúc lâu sau xe ngựa mới ổn định không lắc nữa, chỉ nghe thấy tiếng bà lão kia kêu la đau đớn.

Mái tóc dài của Lâm Khinh Nhiễm cũng bay tán loạn, nàng hoảng sợ trừng to mắt, giọng nói run rẩy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyệt Ảnh cũng run rẩy lắc đầu, đôi mắt vô tội nhìn bà lão: “Bà lão, bà vẫn ổn chứ?”

Cho bọn họ một bài học, tiếp theo đó đợi Thế tử đến dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân là xong rồi, Nguyệt Ảnh cảm thấy kế hoạch mình sắp xếp rất tuyệt vời.

Quả nhiên, bà lão đã thay đổi vẻ mặt hiền hậu trước đó, lúc này bà ta cáu kỉnh mắng to: “Đồ vô dụng, ngươi lái xe cái kiểu gì thế?”

Dáng vẻ tràn đầy năng lượng đó làm Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy cũng sững sờ.

Nam tử bước tới kiểm tra sơ bộ, sau đó vén rèm lên nói: “Là do dây đai bị đứt.”

Bà lão vẫn nằm rạp dưới sàn: “Còn không mau đỡ ta dậy.”

“Ngu xuẩn.” Bà ta lại cất giọng mắng.

Lâm Khinh Nhiễm cau mày, càng nhìn càng cảm thấy bà ta bất thường. Nam tử này cũng vậy, trước đó chỉ cần bà lão này ho một tiếng, hắn ta đã cuống cuồng tay chân, lúc này thấy bà lão ngã nhưng hắn ta lại thờ ơ không quan tâm.

Nam tử đỡ bà lão dậy rồi nói: “Ta đi xem xem có thể sửa được hay không đã.”

Bà lão cũng đi xuống xe theo.

Nguyệt Ảnh ngập ngừng nói: “Tiểu thư, bà ta…”

Lâm Khinh Nhiễm ra hiệu bảo nàng ấy đừng lên tiếng, nàng nhẹ nhàng vén rèm lên, thấy nam tử tìm ra một sợi dây đai dự bị từ trong xe ngựa ra chuẩn bị thay.

Bà lão lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên chút, đừng chậm trễ việc giao hàng.”

Lâm Khinh Nhiễm nhíu mày, không hiểu được bọn họ muốn giao hàng gì, nàng nhớ rõ lúc hai người này chạy ra ngoài cũng không mang theo hành lý gì cả.

Nam tử vừa thay dây đai, vừa nói: “Ta vẫn không nỡ đi giao món hàng lần này.”

Trong mắt hắn ta lộ ra tia sáng, nụ cười vô cùng hèn hạ, Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía bên này, nàng vội vàng thả rèm xuống, trong lòng dâng lên một nỗi bất an sâu sắc.

Tay chân hắn ta lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã sửa xe ngựa xong, hắn ta lại vén rèm lên nói: “Có thể lên đường tiếp rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm cắn môi, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi khiến cho xương cốt của hắn ta như tê dại đi.

“Cô nương làm sao vậy?”

Lâm Khinh Nhiễm yếu ớt ngước mắt lên: “Vừa rồi ta rất sợ hãi, bây giờ ta cảm thấy cơ thể không thoải mái, muốn nghỉ ngơi thêm một lát rồi hãy đi.”

Giọng nói rất yếu ớt, hàng mi cong dài che khuất đôi mắt trông càng thêm mong manh.

Hắn ta cũng không nỡ đem nàng đi bán ngay, thấy nàng như vậy, trong lòng hắn ta càng ngứa ngáy, muốn nếm thử mùi vị của cô nương này.

Lâm Khinh Nhiễm rất biết điều còn nói thêm: “Nếu như các người vội lên đường thì đi trước cũng không sao, chúng ta tách nhau ra ở đây vậy.”

“Không vội.” Nam tử cười toe toét nói: “Vậy thì nghỉ ngơi một lát rồi đi.”

Bà lão trừng mắt nhìn hắn ta.

Lâm Khinh Nhiễm và Nguyệt Ảnh nhắm mắt lại vờ ngủ say, nghe thấy tiếng bà lão đứng dậy đi xuống xe, hai người đồng loại mở mắt ra.

Nguyệt Ảnh hoảng sợ nói: “Tiểu thư, ta cảm thấy hai người đó không bình thường.”

Ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm ngưng trọng lại, nàng ra hiệu bảo Nguyệt Ảnh im lặng, sau đó vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Hai người đó đang ngồi bên đống lửa cách đó không xa, Lâm Khinh Nhiễm không nghe rõ họ nói gì, chần chừ hết lần này đến lần khác, nàng nín thở cẩn thận đi xuống xe ngựa, Nguyệt Ảnh theo sát phía sau nàng.

Hai người xuống xe đi vòng ra sau xe ngựa, nấp sau một gốc cây.

Chỉ nghe thấy bà lão hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có ý định gì, nữ nhân bị bóc vỏ rồi thì sẽ không đáng tiền, bớt suy nghĩ lệch lạc lại.”

Nam tử chà xát hai tay trước đống lửa, vẻ mặt vô cùng nôn nóng: “Đàn bà xinh đẹp như thế, dù thế nào cũng phải nếm thử rồi hãy bán.”

Nếu như Lâm Khinh Nhiễm còn không hiểu người trong miệng bọn họ nói đến là ai, vậy thì nàng là kẻ ngốc mất. Trong đầu nàng choáng váng từng cơn, nàng gần như ngã nhào xuống đất.

Bà lão đá một cú vào người hắn ta, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Nói cái gì cũng không được.”

Nam tử bị đá đau nhói, hắn ta cáu kỉnh nói: “Không đυ.ng thì không đυ.ng, vậy thì tiểu nha hoàn kia có thể cho ta chứ.”

Bà lão trừng mắt liếc hắn ta: “Không có tiền đồ.”

Nam tử cười hắc hắc, ánh lửa chiếu lên trên gương mặt hắn ta, khuôn mặt vặn vẹo xấu xí.

Lần này đến lượt hai chân Nguyệt Ảnh mềm nhũn.

Lúc này bà lão có vẻ đắn đo: “Những người đó chắc sẽ không phải là thổ phỉ thật đâu nhỉ.”

Nam tử bĩu môi nói: “Không giống, ta thấy cô nương đó muốn dẫn theo nha hoàn lẻn ra ngoài nên thêu dệt cái cớ vậy thôi.”

“Cho dù là thật, vậy thì cũng là bọn họ xui xẻo, chuyện đen ăn đen thế này cũng không phải lần đầu tiên chúng ta làm.”

Nỗi sợ hãi trong lòng Lâm Khinh Nhiễm cứ dâng lên cao, tay chân nàng cứng đờ lạnh run, bọn chúng và những thôn dân kia thực chất là đám thổ phỉ cấu kết với nhau. Nàng giẫm một chân vào hang thổ phỉ rồi hay sao? Vì sao nàng lại toàn gặp phải kẻ xấu vậy?

Nam tử chà xát hai tay đứng dậy, trên mặt hắn ta nở nụ cười nham hiểm: “Ta đi xem xem hai con đàn bà đó đã tỉnh dậy hay chưa.”

Bà lão nhàn nhã nói: “Đã tỉnh dậy rồi.”

Nói xong bà ta nhìn về hướng thân cây nơi hai người đang nấp, ánh lửa nhảy múa lúc sáng lúc tối chiếu trên gương mặt già nua: “Không phải đang ở đó nghe lén hay sao?”

Hai người đồng loạt nhìn sang, Lâm Khinh Nhiễm như rơi vào hầm băng, một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc khắp tứ chi.