Biểu Muội Khó Thoát

Chương 8: Chưa có ai để ta hầu hạ thế này bao giờ đâu!

Lâm Khinh Nhiễm cảm giác được đệm giường lún xuống, nàng vội nín thở lại.

Bàn tay lạnh ngắt áp lên trán khiến sống lưng nàng căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh, không những thế người đó còn đặt ngón tay sờ vào dưới mang tai nàng.

Có lẽ là vì nhắm mắt nên những giác quan khác trở nên nhạy hơn, Lâm Khinh Nhiễm cảm giác được tên thổ phỉ đó còn đang vuốt ve làn da dưới lỗ tai nàng, sau đó có một làn hơi nóng nhàn nhạt phả vào tai, hắn tiến sát lại gần nàng!

Da đầu nàng run lên, đầu óc mơ màng không hiểu ra sao, tên khốn lưu manh này, hắn muốn làm gì đây!

Thẩm Thính Trúc cẩn thận quan sát cổ của nàng, bởi vì gãi mạnh cho nên da cổ yếu ớt đã đỏ ửng một mảng, hắn không thể nhìn ra được nàng bị làm sao, nhưng trán của tiểu cô nương này đang rất nóng, hàng chân mày nhíu chặt, có vẻ như nàng đang rất khó chịu.

Thẩm Thính Trúc nhấc một mảng vải bố lên xem, tối hôm qua Lâm Khinh Nhiễm nói nàng không thể mặc loại vải bố này, hắn nâng cánh tay nàng nhẹ nhàng xắn tay áo lên, một mảng đỏ bừng toàn những đốm đỏ hiện rõ trên làn da non mịn khiến hắn nhìn thấy cũng giật mình.

Trong mắt Thẩm Thính Trúc lóe lên một tia áy náy.

Gió lạnh thổi đến cánh tay khiến nàng rùng mình từng cơn, Lâm Khinh Nhiễm thực sự không chịu được nữa, ai biết được tiếp theo đây hắn có cởϊ áσ của nàng hay không!

Lâm Khinh Nhiễm yếu ớt mở mắt ra, lúc không nhìn thấy còn có thể nhịn, lúc này hắn đang ngồi bên người nàng, khiến nàng suýt chút đã nhảy cẫng lên chạy thoát rồi, nàng cố sức siết chặt lòng bàn tay lại, lắp bắp nói: “Ta thấy rất khó chịu, Đại đương gia có thể mời đại phu đến cho ta hay không.”

Lâm Khinh Nhiễm chống đỡ toàn bộ cơ thể nhích vào trong: “Tiền bạc… cứ ghi sổ.”

Thẩm Thính Trúc suýt nữa đã bật cười lớn, nếu như hắn còn bắt nạt một người bệnh thì có hơi quá đáng, hắn đứng dậy nói: “Đã đi mời rồi, ngươi nằm yên ở đây đi.”

Lâm Khinh Nhiễm ngước mắt nhìn trên trần nhà khẽ ừm một tiếng, bàn tay siết chặt bên hông lại buông ra, không uổng công nàng dùng vải bố cọ vào người, cọ thành một mảng đỏ bừng chằng chịt những vết đỏ.

Nhưng lỡ như những đốm đỏ này không lặn đi thì phải làm sao đây, Lâm Khinh Nhiễm chớp chớp mắt, hốc mắt lại rưng rưng nước mắt.

Cơn sốt đến nhanh khiến đầu óc nàng nặng trĩu, lúc đại phu đến, ý thức của nàng đã trở nên mơ hồ.

Đại phu kiểm tra những vết đỏ trên cánh tay Lâm Khinh Nhiễm, hỏi han một phen rồi mới kết luận: “Nếu ở phương diện thức ăn không có vấn đề gì, vậy thì những đốm đỏ này rất có khả năng do mặc y phục từ vải bố gây nên.”

Lời này nghe có vẻ rất kỳ lạ, thế mà lại có người không thể mặc được y phục từ vải bố, ngay cả đại phu cũng không dám nói chắc, chỉ nói lấp lửng: “Còn về sốt cao cũng là vì khí lạnh xâm nhập vào cơ thể gây nên, chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”

Lâm Khinh Nhiễm sốt cao đến mức mê man, nghe thấy những lời đại phu nói xong liền vội vàng nói với Thẩm Thính Trúc: “Ta đã nói là ta không mặc được mà.”

Trong giọng nói yếu ớt vô lực tràn ngập vẻ ấm ức mà ngay cả bản thân Lâm Khinh Nhiễm cũng không nhận ra.

Thẩm Thính Trúc mân mê đốt ngón tay ngước mắt nhìn về phía nàng, tiểu cô nương mở to đôi mắt mơ màng, cố gắng chứng minh mình không hề nói sai, cộng thêm khuôn mặt đỏ bừng do cơn sốt, nghiêm túc đến đáng yêu.

Thẩm Thính Trúc mỉm cười gật đầu: “Ta biết rồi.”

Nói xong hắn quay sang nói với đại phu: “Kê đơn thuốc đi.”

Đại phu đã bắt mạch xong đang định đứng dậy, Lâm Khinh Nhiễm chợt bừng tỉnh vội túm lấy tay ông ấy, cất giọng khàn đặc hỏi: “Đại phu, những vết đỏ này có để lại sẹo không?”

Nàng nhét một mảnh lụa nhỏ vào trong tay đại phu, cả người đều run lên vì lo lắng.

“Việc này…” Đại phu ngập ngừng, không rõ tình huống hiện tại là thế nào.

Lâm Khinh Nhiễm túm chặt tay nhìn chằm chằm vào mắt ông ấy, lắc đầu thật khẽ.

Thẩm Thính Trúc đứng cách đó vài bước chân, hắn có thể sẽ phát hiện bất cứ lúc nào, nhưng hắn chỉ hơi nhíu mày lúc nàng túm lấy tay đại phu, chắc hẳn không nhận ra bất thường.

Đại phu len lén nhận đồ, ông ấy căng thẳng ho nhẹ vài tiếng, sau đó mới nói: “Cô nương yên tâm, ta sẽ kê thêm thuốc bôi ngoài da cho cô nương, những đốm đỏ đó sẽ lặn đi không thấy dấu vết, không để lại sẹo đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Khinh Nhiễm nằm xuống giường thở hổn hển từng hồi, trái tim cũng đập thình thịch vì hồi hộp.

Thẩm Thính Trúc đi theo đại phu ra ngoài, nhìn thấy cánh cửa đã đóng lại, Lâm Khinh Nhiễm lo lắng ôm chặt lấy mình, trong cổ họng bật ra tiếng nức nở khe khẽ, nàng bây giờ vừa sợ vừa khó chịu.



Mạc Từ đi tiễn đại phu, lúc rời đi ông ấy còn đang run cầm cập, y càng lúc càng cảm thấy họ giống như đám giặc cướp hung thần ác sát, nghĩ vậy y lại lắc đầu, đi về phía gian nhà chính.

Trong phòng, Thẩm Thính Trúc đăm chiêu ngồi tựa trên ghế bành, đầu ngón tay gõ nhẹ vào đơn thuốc trên bàn, tay kia thì khép lại chống bên trán, trong tay còn để lộ ra một góc lụa mỏng.

Mạc Từ không dám quấy rầy, y đứng yên tĩnh một bên.

Một lát sau, Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ mơ màng: “Ngươi nói xem…”

Mạc Từ dựng tai lên nghe, tưởng rằng Thế tử muốn dặn dò mình việc gì.

Nhưng Thẩm Thính Trúc lại cười khẽ, đôi mắt hoa đào sáng rực cong lên: “Sao mà lại mỏng manh yếu đuối đến như vậy.”

Mặc Từ suýt chút lảo đảo, y trừng to mắt như gặp ma vậy, trong lòng thầm nghĩ: Ngài vẫn nên nói hết thì hơn.

Mạc Từ lên tiếng: “Thuộc hạ đi bốc thuốc.”

Thẩm Thính Trúc gật đầu: “Đi mua thêm cho Lâm cô nương mấy bộ y phục, phải mua loại lụa thiên hương và vải sa tanh.”

Mạc Từ thận trọng lắng nghe, nghe đến đây mí mắt chợt nhảy lên: “… Lâm cô nương?”

Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên: “Có vấn đề gì à?”

Mạc Từ chưa từng hối hận như vậy bao giờ, vừa nãy sao y không lao vào trong phòng gọi hai tiếng biểu cô nương cho rồi.

“Vẻ mặt ngươi như vậy là sao?”

Mạc Từ thu lại vẻ mặt nhăn nhó, y đứng thẳng người lại.

Thẩm Thính Trúc mở mảnh lụa trong tay ra, bên trên viết bốn chữ bằng bột gạch.

“Báo quan – thổ phỉ”

Thẩm Thính Trúc thản nhiên nói: “Nàng đã xuất chiêu, ta nào có lý không đáp lại.”

Mạc Từ: “Thuộc hạ vẫn nên đi bốc thuốc thôi.”



Sốt cao khiến Lâm Khinh Nhiễm mê man ngủ thϊếp đi, nhưng cơn ngứa trên người đã khiến nàng trằn trọc tỉnh lại, nàng không mở mắt ra nổi, ngay cả mí mắt cũng nóng hầm hập, sau một trận dày vò, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Thuốc đã được nấu xong, Thẩm Thính Trúc đích thân bưng đến, mới vừa đẩy cửa ra hắn đã nghe thấy tiếng rên khóc xen lẫn tiếng nức nở, hắn khẽ cau mày lại, bước vài bước đi đến trước giường.

Lâm Khinh Nhiễm nằm trên giường, tay áo đã bị nàng xắn lên cao, cổ áo cũng đã kéo ra lỏng lẻo, nàng vô thức gãi trên da thịt, gãi đau rồi thì lại khóc thút thít như trẻ con, khóe mắt lúc này đã ướt đẫm.

Thẩm Thính Trúc nhìn rõ tình trạng, hắn cau mày nhìn xuống: “Đừng gãi nữa.”

Lâm Khinh Nhiễm mặc kệ lời hắn nói, bàn tay nhỏ gãi loạn xạ trên cánh tay, làn da trắng trẻo mềm mịn đã đầy những vệt đỏ dài, Thẩm Thính Trúc nắm lấy cổ tay nàng, lạnh lùng nói: “Còn gãi nữa? Cái tay này còn cần nữa không?”

Giọng nói hung dữ khiến Lâm Khinh Nhiễm đang trong cơn mơ ngủ cũng giật mình rụt cổ lại.

Yên tĩnh được một lúc, cái tay không an phận của Lâm Khinh Nhiễm lại bắt đầu hành động, Thẩm Thính Trúc mới vừa đặt chén thuốc xuống, quay đầu sang nhìn thấy nàng đang gãi, hắn ‘chậc’ một tiếng, vỗ lên tay nàng.

Lâm Khinh Nhiễm rụt tay lại đặt trên ngực, mắt không mở ra nhưng miệng thì mếu máo, òa khóc hu hu: “Đau… đau…”

Thẩm Thính Trúc thấy nàng khóc không ngừng thì bất giác cau mày lại, hắn cũng cố ý không đánh mạnh… nhưng vật nhỏ này lại nhõng nhẽo đến lạ thường.

“Để ta xem xem.”

Thẩm Thính Trúc muốn kéo tay nàng ra, nhưng Lâm Khinh Nhiễm lại giữ chặt không buông, nước mắt đã ướt đẫm trên hàng mi, nàng khóc nấc không ngừng, miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Đau, đau.”

Dáng vẻ yếu ớt đáng thương khiến Thẩm Thính Trúc hết cách, hắn chỉ đành dỗ dành: “Không đau không đau, để ta nhìn xem.”

Lâm Khinh Nhiễm như đã nghe lọt tai, chầm chậm đưa tay ra cho hắn xem.

Trên mu bàn tay hoàn toàn không có một vết đỏ nào, Thẩm Thính Trúc thực sự nghi ngờ không biết có phải Lâm Khinh Nhiễm đang giả vờ hay không. Hắn ngước mắt lên, nàng vẫn còn đang nức nở, đôi môi đỏ hồng còn mếu trông rất tội nghiệp.

Thẩm Thính Trúc cười khẽ một tiếng, sau đó xoa tay cho nàng như thật: “Còn đau không?”

Tiểu cô nương dần bình tĩnh lại, bộ dáng ngoan ngoãn khiến Thẩm Thính Trúc mỉm cười hài lòng: “Được lắm, ngoan hơn Tuyết Đoàn rất nhiều.”

Bị đánh đau một lần, Lâm Khinh Nhiễm không dám gãi nữa, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “…Ngứa quá.”

Chữ cuối cùng phát ra khỏi miệng nàng còn run rẩy hệt như tiếng chim hót ríu rít.

Thẩm Thính Trúc nhếch môi, ánh mắt dừng lại trên mi mắt đỏ hoe của Lâm Khinh Nhiễm, cất giọng nhàn nhạt: “Ý là muốn ta hầu hạ ngươi sao?

Ngón tay ngọc thon dài đặt trên cánh tay Lâm Khinh Nhiễm, Thẩm Thính Trúc cụp mắt xuống, kiên nhẫn vuốt ve những nơi nổi mẩn trên cánh tay nàng.

Tay hắn rất lạnh, đầu ngón tay chạm vào làn da nóng rát ngứa ngáy khiến nàng thấy dễ chịu hơn, hàng lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, cánh mũi khẽ động, miệng phát ra những tiếng ậm ừ.

Thật đúng là một tiểu thư điệu đà, các cô nương trong phủ Trường Hưng Hầu đều kiêu ngạo cao quý, không ai giống như nàng.

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng chỉ thấy càng lúc càng thú vị: “Chưa có ai để ta hầu hạ thế này bao giờ đâu.”

Hắn cầm lấy bình sứ, rút nút đậy ra, ngón tay chấm vào thuốc mỡ, sau đó cẩn thận bôi lên những đốm đỏ trên cánh tay nàng, ban đầu vốn giống như hoa mai đỏ nở trong tuyết trắng, sau khi bôi thuốc mỡ màu nâu sẫm lên, trông rất khó coi.

Thẩm Thính Trúc cau mày tặc lưỡi một cái.

Thuốc mỡ đã phát huy tác dụng, cơn ngứa dày vò Lâm Khinh Nhiễm cũng dần biến mất, nàng nâng mí mắt nặng trĩu, ngẩn ngơ nhìn thấy bên cạnh mình có một người đang ngồi, dáng người người nọ gầy yếu, mí mắt rủ xuống một nửa, hàng mi cong dài, ánh mắt khi tập trung lại dịu dàng như nước chảy, nốt ruồi son dưới mắt trông rất đa tình…

Nốt ruồi son… vẻ mơ màng trong mắt Lâm Khinh Nhiễm chợt biến mất ngay lập tức, con ngươi đen nhánh rụt lại, đầu óc vốn đang choáng váng thoáng chốc đã tỉnh táo lại.

Nàng giật mình rụt tay lại ngồi dậy ngay lập tức, cả người rút vào trong chăn, sợ hãi nói: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?” Nàng cắn môi, lời nói cũng ngập ngừng theo.

Thẩm Thính Trúc đang tập trung bôi thuốc, bất chợt lòng bàn tay trống rỗng, hắn khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh đậy nắp bình lại rồi mới ngước mắt lên: “Tỉnh lại cũng đúng lúc lắm.”

Lâm Khinh Nhiễm sợ hãi nhìn vào bình thuốc trong tay hắn, trên cánh tay còn có mùi thuốc, chẳng lẽ hắn đang bôi thuốc cho mình sao?

Lâm Khinh Nhiễm ôm tấm chăn rút mình vào trong, nàng rất nghi ngờ hắn có mục đích khác, nàng không tin hắn lại tốt bụng như vậy.

Thẩm Thính Trúc không quan tâm hành động kháng cự của nàng, hắn nói lấp lửng: “Nếu như ngươi còn không tỉnh, ta sẽ ném ngươi ở đây.”

Lâm Khinh Nhiễm há hốc mồm tỏ ra khó tin, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tiếc nuối, như ước gì mình có thể ngất đi ngay lúc này.

Còn lừa hắn đến mức này, may mà gặp hắn, nếu gặp cướp thật nàng còn lại mấy lạng thịt chứ.

Thẩm Thính Trúc bình thản nói: “Tỉnh rồi thì uống thuốc đi rồi đi theo ta.”

“Ta không đi!” Lâm Khinh Nhiễm nói xong mới ý thức được mình phản ứng hơi quá trớn.

Nhưng khó khăn lắm nàng mới đưa tin tức ra ngoài được, nếu như mọi việc suôn sẻ, nhất định sẽ có quan binh đến đây, thế nên nàng tuyệt đối không thể đi theo hắn. Chỉ cần nàng kéo dài thời gian đợi đến khi quan binh đến, nàng sẽ được cứu.

Lâm Khinh Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc, đôi môi khẽ mở ra thở hổn hển, dáng vẻ yếu ớt nói: “Đại phu đã nói ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức, không thể bôn ba trên đường được.”

Nàng lén quan sát sắc mặt của Thẩm Thính Trúc, sau đó mới nói tiếp: “Hơn nữa, từ nhỏ thân thể ta đã yếu ớt, mỗi lần bệnh cũng sẽ bệnh nặng hơn người khác nhiều, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ không lấy được tiền chuộc đâu.”

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm vốn đang yếu ớt nên không cần phải diễn, chỉ nói một tràng những lời này thôi đã khiến nàng rất tốn sức, cơ thể mềm nhũn tựa vào đầu giường, nàng nhẹ nhàng nghiêng vai để mái tóc dài phủ xuống bên chiếc cằm thon thả, dáng vẻ yếu ớt như sương khói sắp tan đi.

Thẩm Thính Trúc thản nhiên gật đầu, không nói gì thêm.

Ngay vào lúc Lâm Khinh Nhiễm buông lỏng tinh thần, hắn đột nhiên cúi người tiến sát gần nàng, đôi mắt hoa đào ẩn chứa ý cười thâm sâu nhìn thẳng vào trong mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Lâm cô nương, chắc không phải ngươi đang diễn kịch với ta đâu nhỉ… không chịu đi là cố tình giở trò muốn chạy thoát sao? Hay là còn mưu kế nào khác?”

Lâm Khinh Nhiễm sợ đến mức hồn vía lên mây, nàng lấy lại bình tĩnh, cố ý nâng cánh tay lên giả vờ tức giận: “Đại phu cũng đã đến rồi, có phải là thật hay không ngươi không nhìn thấy hay sao? Nếu như không tin thì ném ta ở đây đi.”

Lâm Khinh Nhiễm cầu còn không được.

Thẩm Thính Trúc nhìn dáng vẻ tiểu cô nương thẹn quá thành giận, hắn cười nhạt: “Lâm cô nương yên tâm, ta sẽ không ném ngươi lại.”

Hắn đứng dậy, nói tiếp: “Uống thuốc đi.”

Lâm Khinh Nhiễm nhìn chén thuốc trên bàn với ánh mắt ghét bỏ, nàng không có ý định uống, bàn tay trắng nõn lén túm lấy tấm chăn, cứ siết chặt rồi lại buông ra.

Thẩm Thính Trúc đều nhìn thấy cả, nhưng hắn không thúc giục nàng cũng không rời đi, hai người trong thế giằng co một hồi lâu, Lâm Khinh Nhiễm chỉ đành bất đắc dĩ bưng chén thuốc lên, nhìn nước thuốc đen đậm thế này phải đắng đến mức nào chứ…

Lâm Khinh Nhiễm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bày ra tư thế sẵn sàng không sợ hãi, thế nhưng khi cánh môi chạm đến miệng chén, mới chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nàng đã cau mày lại đưa chén ra xa.

Lâm Khinh Nhiễm ngậm cái lưỡi đắng đến tê dại, nhăn mặt nói: “Đắng quá đi.”

Nàng muốn đặt chén thuốc xuống, nhưng Thẩm Thính Trúc lại thản nhiên lên tiếng: “Thuốc đắng dã tật, uống hết đi.”

Lâm Khinh Nhiễm thật sự muốn đá người này ra ngoài, nàng không hiểu vì sao ngay cả uống thuốc hắn cũng phải đứng đây nhìn nàng.

Nàng ngước mắt lên muốn trừng hắn, nhưng vô tình chạm phải cặp mắt hoa đào đó, nàng lại vội vàng chớp mắt né tránh.

Tiếng hừ lạnh vang lên bên tai khiến nàng run rẩy, nàng không muốn dây dưa thêm nữa, thế là nàng bịt mũi uống từng ngụm to vào miệng, nước thuốc đắng chát khiến nàng dường như chẳng thể mở mắt, hai hàng mi cứ run rẩy nằm chồng lên nhau.

Thẩm Thính Trúc thấy nàng thế này thực sự rất tội nghiệp, hắn lấy một cái lọ nhỏ từ trong tay áo ra, đổ một viên kẹo mạch nha ra lòng bàn tay, ngón tay dài cầm viên kẹo lên nhanh chóng đẩy vào trong miệng Lâm Khinh Nhiễm.

Lâm Khinh Nhiễm không kịp phản ứng suýt chút đã bị sặc, nàng hoảng loạn mở to mắt ra, trên cánh môi vẫn còn cảm giác mát lạnh nhưng đã nhanh chóng biến mất.

“Không được nôn ra.” Thẩm Thính Trúc lạnh lùng nói.

“Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì?” Lâm Khinh Nhiễm che miệng, muốn nôn cũng không dám nôn.

Thẩm Thính Trúc nghiêng đầu tỏ ra vô tội, giọng điệu rất tùy ý: “Thuốc độc.”

Lâm Khinh Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao thoáng chốc đã trắng bệch, ngay cả hít thở cũng chậm lại, nàng gượng gạo nuốt nước bọt, nàng cảm thấy tay chân nàng dần tê liệt, có phải là thuốc độc trong người đã phát huy tác dụng rồi hay không.

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng chăm chú, càng nhìn càng thấy hứng thú, cuối cùng hắn còn bật cười sảng khoái.

Viên kẹo dần tan ra, vị ngọt lan ra khắp trong miệng quấn quanh đầu lưỡi, Lâm Khinh Nhiễm sững sờ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ngỡ ngàng, nàng ấp úng nói: “Là kẹo.”