Thánh Cách Vương Giả

Chương 14: Bái sư

Thẩm Điện Các Chủ vui mừng vội cầm lấy tay của Restian và tiến quang lực của mình vào để kiểm tra. Tuy nhiên trong thần thức, một đôi mắt màu vàng sáng chói trừng thẳng khiến Thẩm Điện Các Chủ không thể không rút quang lực khỏi người Restian.

Thẩm Điện Các Chủ có chút toát mồ hôi, trong đầu vẫn còn lưu hình ảnh của đôi mắt đáng sợ đó.

"Có thứ gì đó bên trong con đã cản ta!"

"Có vẻ đúng thật! Thật sự con biết có ai đó muốn bảo vệ con! Thật tiếc thưa ngài!"

"Dù không kiểm tra được nhưng ta vẫn phải công nhận con là thiên tài. Ta hệ quang. Ta muốn nhận con làm đệ tử, con đồng ý chứ?"

Restian bất ngờ trước lời mời đường đột ấy "Ngài...ngài chắc chứ?"

"Ta không có ý định hỏi nhiều nhưng sở hữu Ban Mai Kiếm hẳn con đã rất có tài!"

"Ngài không nghĩ ai đó tặng cho con sao? Chẳng hạn cha truyền con nối?"

"Nếu thế thì hậu nhân của một cường giả ta cũng thích!"

"Ngài là Thánh Vệ Giả! Liệu có ổn?"

"Ta nhận đệ tử thì sao? Không ai cản được, sau này con cũng không nhất thiết phải vào Liên Minh Thánh Vệ. Nhưng con không được vào Thánh Giáo!"

"Thưa ngài, con không có ý định theo Thánh Giáo hay Hoàng Gia! Uớc mơ của con là Liên Minh Thánh Vệ!"

"Ta rất vui khi nghe vậy! Chào mừng con! Restian!"

"Cảm ơn sư phụ!"

Restian cảm thấy mình vừa bước thêm một bước ngoặc lớn. Trở thành đệ tử của một Các Chủ quả thật là một vinh hạnh.

Restian sau khi bái sư thì cũng nhanh chóng lên đường quay về thủ đô. Thẩm Điện Các Chủ hi vọng Restian sẽ đến Thẩm Điện Các sớm.

Mùa Xuân năm 851, lịch đế quốc Rosima.

Năm mới, đất nước Rosima đón chào một bầu không khí tươi mới tràn đầy sức sống. Những lá cờ tam giác đầy sắc màu treo khắp các khu chợ. Quảng trường sáng rực màu vàng của quốc kì.

Năm mới, ngày lễ đầu năm khiến mọi người khá bận rộn để chuẩn bị. Ngày đầu năm mọi người chỉ dâng hoa dưới trời đất và đi lễ cầu nguyền tại Thánh Giáo. Ngày thứ hai, ai nấy đều chuẩn bị để đón ngày bước lên thần quyền của vị thần tối cao, niềm tin trong tín ngưỡng của đế quốc, nữ thần tự nhiên, Natury. Pho tượng của người được tạc hoàn mĩ tại quảng trường thủ đô. Những loài hoa tươi đẹp nhất, con dân đều dùng tất cả lòng thần kính để bày tỏ lòng biết ơn với người. Cảm tạ người đã tạo ra thế giới, cảm tả người đã tạo ra vạn vật có linh hồn này.

Không khí cũng sớm tràn ngập dinh thự hầu tước Wei. Con trai cả của gia đình này, Affirin đã trở về sau hơn một năm trên chiến trường. Ai nấy đều vui mừng, nhân dịp lễ cầu phúc của nữ thần Natury thì họ sẽ ăn mừng cho Affirin đã bình an trở về. Shutin cũng về nhà trong năm ngày.

Restian đưa mắt nhìn anh hai của mình đang trò chuyện cùng mẹ. Karina mới diện bộ váy thật đẹp ra khoe với anh trai.

"Anh hai này, anh thấy em đẹp không?"

"Đẹp, Karina mặc gì cũng đẹp!"

Affirin khen ngợi Karina. Trong nhà, Karina khá thân với anh trai trong khi đó thì Yuka và Shutin không thích điều này.

"Anh!! Anh bảo em xin nhất mà!"

Yuka leo lên người Affirin mà nhỏng nhẽo.

"Thôi nào Yuka!"

Phu nhân Athena bế Resty lên dỗ dành.

"Không được nghịch!"

"Bà chỉ biết ẹo qua ẹo lại với mấy bộ váy đó à!".

Shutin ngồi trên ghế sofa đơm màu đỏ chống cằm và không ngừng chăm chọc Karina.

"Liên quan gì đến mày! Thằng nhóc thói!"

Karina lúc này quên đi phong cách của một quý cô mà lao tới nắm đầu Shutin. Restian không để tâm mấy, ung dung ngồi uống hết tách trà chanh của mình.

Rầm...

Chiếc ghế sofa ngã ngửa ra sau. Restian giật mình xém chút làm rơi tách trà. Phu nhân Athena giận tím mặt.

"HAI CÁI ĐỨA NÀY, NĂM MỚI MÀ ĐÁNH NHAU CÃI VÃ HOÀI VẬY HẢ?!!"

Affirin ngồi cười.

"Bớt nóng mẹ ơi!

Hai đứa mau đứng dậy đi!".

Bỗng chốc anh ta liếc mắt sang Restian.

"Em nãy giờ không nói câu nào hết cả! Xem ra một năm anh vắng mặt em vẫn không tiến bộ nha!"

"Mọi người trông vui quá nên em không muốn xen ngang!"

"Không có đâu, tại chả lười nói á! Mọi người bị lừa rồi! Hổm em làm bể cái hộp sứ của ảnh thôi mà ảnh mắng em từ sáng tới tối! Còn hơn chị Karina nữa á!"

Karina cười méo miệng.

"Em nói cái gì! Chị thục nữ có hét khi nào!"

"Bà thục nữ ghê". Shutin cười mỉa mai Karina rồi bảo ban Yuka

"Mà không dám tin Restian điềm tĩnh lại mắng em đâu Yuka à!"

"Em không nói xạo mà!" . Yuka ấm ức gần như muốn khóc.

Restian thở dài và tiếp lời.

"Em ấy nói đúng á! Lúc đó cũng bực lắm, không ném Yuka em ra chuồng gà là may cho em lắm rồi đó!"

"Restian, đây không phải lời của một công tử quý tộc nên nói đâu!"

Athena đưa tay véo tai của Restian.

"AHHHH ĐAU MẸ ƠI!!!"

Hầu tước đột ngột bước vào. Phá vỡ sự ồn ào trong căn phòng, mọi ánh mắt nhìn về phía ngài.

"Sao thấy mặt cha là mấy đứa im ru vậy?"

Hầu tước nở một nụ cười phúc hậu rồi đi lại bế Yuka lên.

"Ai chọc con khóc đấy!"

"Là Restian ạ!". Cô bé nấc lên và chỉ tay về phía Restian.

"Là vậy sao?"

"Con bé kiếm chuyện đấy cha!"

Karina vuốt lại tà váy và ngồi xuống nghiêm chỉnh.

"Hahaha".

Hầu tước cười lên một tiếng rồi quay sang hỏi thăm Affirin.

"Lần này con đi hơi lâu đấy!"

"Con được cử đến Hoàng Kim Vân Chiến Trường sau khi chinh phạt ma thú ở biên giới phía Tây! Đế quốc Latis chỉ gây mấy động thái gây hấn nhẹ thôi! Nhưng ý đồ của bọn chúng thì khá to".

Affirin đưa ngón tay trỏ lên trước mũi.

"Nhưng Liên Minh Thánh Vệ cũng cương quyết lắm. Nhưng điệu bộ chắc bệ hạ sẽ ra đòn dằn mặt thôi. Chứ trông vào Liên Minh Thánh Vệ hoài thì..."

"Bệ hạ sẽ có suy tính của mình thôi!"

Hầu tước vỗ lưng Affirin và dặn dò con trai mình hãy cứ nghỉ ngơi đi.

Phu nhân Athena rót trà cho hầu tước. Ông hớp một miếng cho đỡ khô miệng rồi nói tiếp.

"Mấy tháng trước nghe ở miền Tây có ma thú đổ bộ vào! Cha lo con bị cử đến đó!"

"Chiến trường Đông Nam cũng khốc liệt không kém đâu ạ!"

Đại thiếu gia cười cười rồi nhìn sang Restian.

"Restian và Yuka cũng chín tuổi rồi. Cha định cho hai đứa tham gia lớp học chưa?"

"Resty còn hiếu động quá nên chỉ có Restian chịu học thôi đấy anh hai!"

Karina nhìn Yuka đáng yêu đang ngủ thϊếp đi trong vòng tay của phu nhân Athena.

"Restian, nếu em có cần gì thì nói với anh! Anh sẽ giúp em!"

Restian bất giác ngước lên nhìn người anh trai cả. Khoé miệng hơi nhếch lên trông điệu bộ rất vui. Restian nhanh nhảu ngay sau câu nói.

"Em muốn luyện kiếm!"

Affirin tròn mắt ra, không giấu đi sự ngạc nhiên.

"Học kiếm? Em chắc chứ Restian?"

"Thôi thôi, con hơi đâu tin nó, con nhớ năm nó sáu tuổi không? Kêu cầm thanh kiếm lên là nó quăng, mang cái mặt như cái bánh thiu vùng vằng vào nhà đấy!"

Hầu tước Furan nhớ lại chuyện cũ liền phủ bỏ đi yêu cầu của Restian.

Trong lòng Retian nghe vậy thì tức lắm. Trên mặt nở nụ cười lệ nhưng trong lòng lảm nhảm vài câu chửi rửa. Nguyên chủ đúng là chết tiệt! Tại hắn mà gia đình luôn bác bỏ việc đam mê kiếm thuật của cậu đấy trời!. Tức lắm mà cũng chả biết nói thế nào.