Thánh Cách Vương Giả

Chương 10: Đứa trẻ

Khi sáng tạo ra Quang Diệu Linh, Restian đã nhận ra rằng, cơ thể này đang chảy một dòng sức mạnh hệ ánh sáng dồi dào.

Quang Nguyên tố, một dạng nguyên tố đặc biệt. Có năm nguyên tố cơ bản gồm: Đất, Nước, Gió, Lửa, Băng. Tương ứng với năm cái tên Thổ Nguyên Tố, Thủy Nguyên Tố, Hoả Nguyên Tố, Phong Nguyên Tố và Băng Nguyên Tố. Ngoài ra, còn có các nguyên tố khác được xếp vào dạng đặc biệt như Lôi Nguyên Tố, Hắc Nguyên Tố và Quang Nguyên Tố.

Trong đó, Lôi Nguyên Tố được xem là hùng mạnh, nó vừa cường công, tấn công với tốc độ chớp nhoáng lẫn lực đạo mạnh là một ưu thế, đặc biệt, lôi pháp còn có thể kiềm hãm đối thủ bằng khả năng làm tê liệt của mình.

Hắc Nguyên Tố được xem là thứ dễ khiến người tu luyện dễ sa đoạ và nhập ma nhất. Tuy vậy, nó được mệnh danh là vua của công kích. Hắc Nguyên Tố đôi khi có thể biến hoá thành hắc hoả nguyên tố, hoàn toàn mà nói nó có sức thôn phệ và bào mòn kẻ địch.

Đối nghịch với Hắc Nguyên Tố lại là Quang Nguyên Tố, đấy là nguyên tố được xem là yếu thế nhất, Quang Nguyên Tố không có thể khắc chế Nguyên Tố nào khác ngoài Hắc Nguyên Tố. Quang Nguyên Tố chỉ được thấy sử dụng để trị thương hoặc hỗ trợ. Tuy nhiên, đó không phải là công năng duy nhất của loại nguyên tố này. Quang Nguyên Tố còn có thể thanh trừng đối với các loại sức mạnh tương đồng với Hắc Nguyên Tố. Đó là là Thanh Tẩy, Thanh Trừng. Hai loại này chỉ được pháp sư quang nguyên tố cấp cao sử dụng. Loài người thật ra vẫn chưa khám phá được sự kì diệu về Quang Nguyên Tố lẫn cả về Hắc Nguyên Tố. Thật sự có loại Hắc Nguyên Tố mà ánh sáng không chạm tới được, mà lại có thể khiến cả hai dung hoà. Nó được gọi là "Hắc Nguyên Tố Thuần Khiết" hay được gọi với cái tên mỹ miều khác "U Minh Nguyên Tố".

Ngoài tám dạng nguyên tố ra thì còn có các dạng linh pháp khác, tuy nhiên những người sở hữu chúng được gọi là linh sư. Bởi sức mạnh của họ được thừa kế từ thần thú trong truyền thuyết hay dị thú. Ví dụ như sức mạnh của loài rồng hay loài hồ điệp, sức mạnh ma mị của hồ ly...

* * *

Ngày 7 tháng 12 năm 850 lịch đế quốc Rosima.

"Cậu chủ, cậu từ từ thôi chứ...!" Kathy xách hành lí nặng nề lót tót chạy theo Restian.

"Bảo chị cứ để trên xe ngựa đi mà" Restian nhăn nhó rồi đi trước vào tiệm thuốc.

"Để trên xe không an toàn!" Kathy nói

Restian gói mớ thuốc lại và bước ra "Đi thôi".

"Cậu ngày càng mua nhiều thuốc đó!"

"Kệ tôi!"

"Lạm dụng thuốc là không tốt!"

"NóI ít thôi!" Restian quát.

Restian và hầu nữ của mình đang trên xe ngựa tiến đến học viện Ma Pháp Sư. Tại đây, học viện đang tổ chức hội vinh danh Mùa Đông. Đó là một cuộc thi đấu giữa các pháp sư trong học viện, không chỉ riêng ở học viện Ma Pháp Sư, các học viện khác cũng có. Hằng năm có hai cuộc thi, hội Vinh Danh mùa Đông và hội Vinh Danh mùa Hè. Mùa hè sẽ được tổ chức vào đầu kì nghỉ hè tức vào cuối tháng năm.

Vì Restian bị bệnh nên đã không theo gia đình đến học viện xem anh trai Shutin thi đấu được. Restian ở nhà một mình cùng với Kathy, nhưng sau đó cậu hồi phục nhanh nên liền bảo Kathy đón xe ngựa để đến học viện.

Restian thuê một căn trọ gần học viện Ma Pháp Sư hoàng gia. Giá cả tương đối vừa túi tiền. Khi ra ngoài, Restian cũng rất cẩn thận, cậu cải trang, đội tóc giả, màu vàng kim chỉ khác là tóc ngắn, khoác thêm cái áo choàng cũ kĩ có nón. Cô hầu nữ Kathy theo sau cứ rầu rỉ mãi vì lo lắng, trước giờ cô chưa từng đi đâu quá xa cả. Cô nay đã gần mười tám rồi mà không thể tự đi thật quá mất mặt. Cô rất sĩ diện với Restian.

"Cậu chủ, sao chúng ta không vào thẳng học viện tìm hầu tước vậy? Thuê trọ ở ngoài nguy hiểm lắm!"

"Thuê cũng đã thuê rồI, có vấn đề gì đâu!"

Restian tỏ vẻ xem thường Kathy, cậu cứ trêu chọc Kathy là đồ nhát gan. Quả thật, trong tiền kiếp, lúc 15 tuổi thì Restian đã tự lập rồi. Nếu không biết tự chăm sóc cho bản thân thì khó mà sống trong cái căn nhà phân biệt đối xử đó.

Chen chúc giữa dòng người tấp nập, một bàn tay thoăn thoắt thò lấy mất túi tiền đeo bên hông của Kathy. Restian rất để ý, ngay lập tức cậu kéo tay hắn lại

"Làm gì vậy hả?" Restian giật túi tiền lại thì hắn giẫy giụa tranh thủ chạy mất. Đối tượng là đứa trẻ, tuổi không quá mười lăm. Restian dúi túi tiền vào tay Kathy "Giữ kĩ" rồi đuổi theo tên móc túi.

"Đứng lại tên nhóc này!" Restian nhanh lẹ tóm lấy cổ áo của đứa nhóc.

"Chạy nhanh đấy nhưng tiếc ông mày là dân đấu giả nhá!"

Đứa trẻ giẫy mạnh, cố gỡ tay của Restian ra "Buông ra!"

"Trộm đồ phải chịu trách nhiệm chứ nhỉ?"

Restian đẩy đứa trẻ vào tường.

"Nãy ngươi thò mất cái kim cài áo của ta nữa đấy!"

Đứa trẻ sợ hãi khi bị đè sát vào tường "Xin lỗi, tôi sẽ trả ngay mà!"

Restian nghe vậy thì thả nó ra. Nhận được đồ của mình thì Restian hài lòng.

"Tôi trả rồi...tôi đi nhé...!" Giọng đứa trẻ dè dặt.

Restian không để tâm, cậu chỉ quan tâm cái kim cài áo màu xanh lục đẹp đẽ.

Trong con hẻm tối, vì không thu được chút tiền nào nên đứa trẻ bị một tên to xác đánh đập dã man.

"Mẹ mày! Cái đồ vô dụng chỉ biết ăn bám! Không có tiền thì mày khỏi ăn cơm!"

Hắn vừa quát vừa dùng chân đá vào người đứa trẻ đang nằm dưới đất, co tay ôm chặt lấy đầu, miệng thì không ngừng vận xin "Cha con xin lỗi, đừng bỏ đói con mà!"

Thì ra ngoài đàn ông dáng vẻ mập mạp tàn nhẫn ấy là cha của đứa trẻ. Cứ tưởng đâu là một kẻ dị hợm nào đó bắt trẻ con đi ăn xin, không, đây lại là một người cha. Hắn thật không xứng với chức danh là "cha".

Trong sự tức giận khi chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn đó, Restian lao tới nắm cổ áo lão ta xuống và đấm một phát vào mặt lão. Lão chảy cả máu mũi, loạng choạng bám vào tường. Chưa kịp để lão làm gì hay nói câu nào thì Restian co chân đạp từ sau lưng hắn một đạp thật mạnh. Lão đau đớn như muốn gãy cả đốt sống lưng, cơ thể mất thăng bằng và chúi người loạng choạng ngã ra giữa lộ chính.

Nhiều người xung quanh đưa con mắt hiếu kì nhìn lão ta.

Đứa trẻ khi thấy cha mình bị đánh thì không khỏi sợ hãi Restian, đứa trẻ co người ngồi gọn vào một góc. Restian để ý thấy vẻ sợ hãi của đứa trẻ nên không tiếp cận ngay. Cậu tiếp tục chạy ra dạy cho lão già khốn khϊếp kia một trận.

Cảnh tượng này đã bị một nhóm người khoác áo choàng trắng nhìn thấy.

"Đứa trẻ đó lực đánh tốt nha! Không quá mạnh cũng không quá yếu, đủ để tên kia nhận được sự đau đớn mà không tổn thương nghiêm trọng!"

"Ngài không nghĩ tại nhỏ tuổi nên không đủ lực à?"

"Ngươi có thấy đứa trẻ nào đủ sức đạp một thằng to con từ trong hẻm sâu ra tuốt giữa lộ chưa? Phải nói là lực mạnh đấy!"

"Đại nhân, đạp kiểu vậy mà ngài vừa bảo cậu ta biết kiềm chế à?"

"Ừ thì kiềm chế mà! Đạp kiểu vậy cũng đâu có bị liệt đâu!"