Kể từ khi Tô Âm đi vào cửa đến bây giờ, cô ta cũng chưa từng ngẩng đầu lên, chỉ tập trung làm việc của mình. Người này quá nhàm chán.
Tô Âm đặt hành lý xuống, đặt ba lô lên cái bàn gần cửa nhất rồi kéo ghế ra ngồi xuống. Cô cần hít thở trước.
Cảm thấy nóng nên Tô Âm lấy khăn giấy ướt từ trong ba lô ra. Khi cô vừa mới kéo khóa ra thì có tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó cửa bị đẩy ra.
Tô Âm quay đầu lại theo bản năng. Là Hứa Khuynh Trần.
Cô ấy tới làm gì? Đuổi theo đòi kiểm điểm mà đuổi đến tận ký túc xá sao?
Tô Âm bình tĩnh chớp mắt, hít nhở nhẹ nhàng, ánh mắt chạm vào Hứa Khuynh Trần. Hẳn là cô đang mong chờ gì đó. Nhưng mà bản thân lại không biết.
Cho đến khi Hứa Khuynh Trần đi về phía người khác. Tô Âm mới lặng lẽ cụp mắt xuống, tiếp tục tìm khăn giấy ướt. Cơ thể lại lặng lẽ lệch đi một chút nhưng mà bản thân lại không biết.
“Thanh Từ, đã thích ứng chưa?”
Hứa Thanh Từ thay đổi vẻ lạnh lùng lúc nãy, mỉm cười nắm lấy cánh tay của Hứa Khuynh Trần đung đưa hai cái.
“Chưa thích ứng. Chị ơi, em không muốn ở trọ trong trường.” Giọng điệu làm nũng.
Tô Âm nghe thấy mặt mày cong lên, âm thầm cười. Không phát ra tiếng.
Cô tưởng rằng không có ai biết, nào ngờ Hứa Khuynh Trần ở phía sau đã nhìn thấy hết đôi má lúm đồng tiền nhô cao của cô.
Không ngờ con nhím khó ưa cũng có một mặt đáng yêu. Lông mày của Hứa Khuynh Trần khẽ nhướng lên, rồi lại từ từ hạ xuống.
Cô ấy vỗ vai Hứa Thanh Từ: “Đừng có suy nghĩ đó, không có khả năng đâu. Ngoan ngoãn đợi đi, đừng có gây chuyện đấy.”
“Em có thể gây chuyện gì chứ?”
Tô Âm quay đầu lại. Những đường gân xanh sắp nổ tung giống như con rắn đang bò lên tay Hứa Khuynh Trần, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh cô.
Đẹp đẽ, gợi cảm.
Tô Âm thích đôi tay này, chỉ có đôi tay này. Cô cứ nhìn như vậy nhưng Hứa Khuynh Trần lại không nhìn cô. Rất keo kiệt, ngay cả nửa ánh mắt cũng không cho cô.
Tô Âm mím môi dưới, quay đầu đi.
Lúc này Hứa Khuynh Trần mới mở miệng nói: “Cho chị một chút bánh ngọt nhé.”
Hứa Thanh Từ cong môi cười: “Dạ.”
Hứa Khuynh Trần nhìn Hứa Thanh Từ một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Âm: “Lớp một và lớp hai đều dư một người, cho nên cho các em sẽ ngủ chung một phòng.”
“Không còn ai nữa sao?” Hứa Thanh Từ hỏi.
“Ừm.”
Trong phòng quá oi bức nên Tô Âm muốn mở cửa sổ ra, cơ thể vừa xoay được một nửa thì đôi mắt tối sầm, cô cúi đầu chống vào bàn.
Hứa Khuynh Trần nhận ra cô không thích hợp liền đi đến bên cạnh cô và hỏi: “Tô Âm, em làm sao thế?”
Đây là lần thứ hai Hứa Khuynh Trần gọi tên cô. Lần đầu tiên mang theo sự lạnh lùng giống như nước sâu, không có tiếng nào êm tai như lần này.
Bởi vì một lần này. Tô Âm liền để Hứa Khuynh Trần vào mắt, sự ấm áp phá tan cả sự lạnh lùng mà chảy ngược dòng. Cô ấy hào phóng nói ra hai chữ “Tô Âm” một cách dịu dàng.
Đúng, là dịu dàng.
Khi suy nghĩ này vừa xuất hiện thì lập tức trái tim của Tô Âm nhảy lên, quay cuồng. Cuối cùng lại gieo mầm thứ gì đó trong trái tim của cô.
Tay Tô Âm càng nắm chặt bàn, cô nói khẽ: “Em không sao, do đứng lên nhanh quá.”
Hứa Khuynh Trần gật đầu. Sau đó cô ấy mở cửa sổ ra, dặn dò Hứa Thanh Từ vài câu rồi lại quay về trước mặt Tô Âm.
Tô Âm bình tĩnh lại, đầy nghi ngờ chờ cô ấy lên tiếng. Hứa Khuynh Trần nhìn Tô Âm bằng ánh mắt mà không ai hiểu được, ánh nắng bao trùm lêи đỉиɦ đầu họ.
“Dọn dẹp xong thì tới tìm cô.”
Tô Âm: “…”
Cô muốn hỏi rằng em nên đến đâu để tìm cô. Nhưng Hứa Khuynh Trần đã chủ động nói.
“Phòng học ở phía đông tầng một.”
Cô ấy vừa nói, vừa xoay người rời đi với gương mặt không hề đổi sắc.
Tô Âm thất thần. Cô đang nhìn bóng dáng của Hứa Khuynh Trần, lưng cô ấy rất mỏng manh, có một cảm giác hư vô yếu ớt phập phồng trong không khí khi làn khói xanh lượn lờ trên không. Dễ dàng khiến người cảm nhận được cảm giác này xúc động.
Nếu có thể ôm chặt cô ấy từ phía sau thì tốt rồi, dốc sức xóa tan sự lạnh lùng xa cách của cô ấy.
Ôm chặt lấy cô ấy…
Tô Âm đập khăn giấy ướt lên trên bàn, buồn cười mà lắc đầu. Rốt cuộc cô đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?
Hứa Khuynh Trần sẽ không cười. Khi Tô Âm đứng ở trước bàn làm việc của cô ấy thì cô đã thầm nói ở trong lòng như vậy.
Trong văn phòng chỉ có hai người họ, Tô Âm đã thay đồng phục màu xanh đất. Dường như cô không hài lòng với bộ quần áo này, cũng không thèm kéo khoá lên mà cứ để mở ra như vậy.
Cà lơ phất phơ.
Mặc dù dùng bốn chữ này để hình dung con gái thì không phù hợp lắm, nhưng đây lại là suy nghĩ trong lòng của Hứa Khuynh Trần lúc này.