Đưa Người Một Tấm Vé Tàu (Sư Sinh)

Chương 1

Thành phố Trường Thủy nằm ở phía bắc.

Phía nam thành phố và phía bắc thành phố cách nhau một con sông, nếu như muốn đi từ đầu này đến đầu kia thì chỉ cần một tấm vé tàu mười tệ.

Bây giờ đang là tháng chín, là mùa khai giảng. Ở phía nam thành phố có học sinh đi về phía bắc, ở phía bắc thành phố cũng có học sinh đi về phía nam.

Bến tàu người đến người đi, không có ai ra được cả. Tất cả đều rối loạn.

Các nhân viên sơ tán đám đông, phải hét to hết mức thì mới hiệu quả được một chút. Mọi người tự động xếp thành hai hàng và đi ra ngoài theo thứ tự. Hầu hết mọi người đều không kiên nhẫn, giọng nói tràn ngập oán giận.

Chỉ có Tô Âm ở cuối hàng vẫn bình tĩnh, giống như cô chưa từng tham gia vào sự hỗn loạn lúc nãy.

Áo hoodie tối giản màu trắng và quần dài màu đen. Diện mạo của cô rất xinh đẹp, những đường nét trên gương mặt rất xinh xắn, dáng người cũng tốt.

Nhưng môi quá mỏng, có tướng bạc tình.

Cũng may là cô có một đôi mắt thâm tình, đôi mắt được phủ một lớp ánh sáng khiến cho cả người cô dịu dàng hơn rất nhiều.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Ai có thể ngờ rằng thực ra cô là một người có tính cách bướng bỉnh, mặc dù thành tích học tập tốt nhưng lại không được người lớn thích.

Rất có cá tính.

Sự hời hợt ở mặt ngoài chỉ là giả, sự bình tĩnh cũng chỉ là giả, trên thực tế thì Tô Âm đã bắt đầu chửi thầm trong lòng từ lâu rồi. Cô vừa bước nhỏ theo đội ngũ, vừa nhìn đồng hồ.

Bảy giờ rưỡi.

Ngày khai giảng đầu tiên lại đến trễ, còn chưa kịp xây dựng hình tượng nhân vật giả tạo ở môi trường mới thì hình tượng nhân vật đã sụp đổ rồi.

Không cần diễn nữa, xây dựng rồi cũng sụp đổ thôi. Tô Âm lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở Q.Q lên nhìn cái avatar đã rất lâu rồi chưa online mà nhíu mày.

Người kia đã lâu rồi không xuất hiện.

Ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, rất chói mắt, Tô Âm áp tay lên trên trán để ngăn cản ánh sáng mạnh. Có thể không nhìn nhưng một hai phải nhìn cho bằng được. Người này rất ngoan cố.

Trường trung học phổ thông số bốn Trường Thủy nằm ở thành phố phía bắc.

Đây là trường trung học phổ thông trọng điểm duy nhất của thành phố Trường Thủy, đội ngũ giáo viên hùng hậu, năm nào cũng có học sinh đỗ Thanh Hoa và Bắc Đại.

Học sinh đứng đầu toàn trường chính là một hạt giống tốt. Năm nay, cái tên được in ở đầu bảng điểm: Tô Âm.

Là người đã đến trễ.

Khi Tô Âm đến trường thì sân thể dục đã không còn bóng người. Lúc đầu cô còn làm bộ chạy hai bước, nhưng do thể chất quá kém nên cũng không chạy nữa. Đi đến bảng tin ở sảnh tầng một, cô tìm tên của mình từ trên danh sách phân lớp được dán trên đó.

Cô bị cận nhẹ mà chữ còn nhỏ nên phải nhìn sát vào. Chỉ mất vài giây là đã tìm thấy rồi.

Lớp 1. Tô Âm đang tính đi, trong lúc lề mề thì vô tình nhìn thấy tên của chủ nhiệm lớp: Hứa Khuynh Trần.

Quay đầu lập tức quên mất. Quay mặt đi về phía sảnh, căn phòng đầu tiên bên tay phải chính là lớp 11/1.

Hành lang cực kì yên tĩnh, không có học sinh đi lại, Tô Âm cũng không cố tình đi nhẹ, cô đi tới cửa rồi khẽ gõ cửa.

Tất cả những người đang ngồi trong phòng học đều nhìn về phía cô, bao gồm cả người phụ nữ đang đứng trên bục giảng. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Tô Âm sững sờ trong hai giây.

Người phụ nữ đẹp đến mức say lòng người. Làn da trắng nõn, gương mặt lạnh lùng không tì vết. Ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ lại đầy quyến rũ. Cô ấy giống như nóng bỏng mà lạnh lùng.

Một cặp kính gọng bạc đeo trên chiếc mũi cao, nhã nhặn và thanh lịch, có một sức hấp dẫn không nói nên lời.

Tóc dài màu nâu tự nhiên, đuôi tóc xoăn nhẹ, xõa xuống chiếc bàn ở phía sau lưng. Theo động tác cuối đầu bước xuống bục giảng, có một sợi tóc rũ xuống phía mắt phải của cô ấy, cô ấy vươn bàn tay với những khớp xương rõ ràng vén ra sau tai.

Trong nháy mắt, cô ấy lại tùy ý tựa vào trước bục giảng, dáng người cực kì hoàn hảo mang đến cảm giác phong tình vạn chủng.

Rõ ràng là cô ấy ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi đen và quần tây trắng. Quả thật là một người phụ nữ vừa tôn quý vừa mê người.

Nhưng khi cô ấy dùng ánh mắt thờ ơ nhìn người đối diện thì lại xuất hiện một cảm giác chán đời khiến người ta không thể cưỡng lại được. Cảm giác rất áp bách, cũng nhờ vậy mà Tô Âm mới lấy lại tinh thần.

Trí nhớ cuả cô rất tốt, mặc dù lúc nãy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cô vẫn nhớ người phụ nữ này tên là Hứa Khuynh Trần.

Tô Âm lại nhịn không được mà nhìn cô ấy một cái, lúc này đang nhìn bàn tay nổi gân xanh, còn có chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh trên ngón áp út của bàn tay phải.

Cô ấy đã kết hôn rồi?