Nương Nương Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 34

Ngự tiền cũng nhận được tin Nghi Mỹ nhân không khỏe.

Thời Cẩn Sơ hừ lạnh một tiếng, nói một cách sâu xa:

"Nàng trốn nhanh thật."

Trương Đức Cung không dám đáp lời. Hắn kính cẩn cúi đầu, chỉ ước gì Hoàng thượng quên đi sự tồn tại của mình.

Nói thừa, đối với chuyện biết được có phi tần muốn mưu hại Hoàng tự, đương nhiên hắn không hề mong muốn Hoàng thượng nhớ đến mình.

Trương Đức Cung thầm thở dài. Lương Phi nương nương có cả tá thời điểm để ra khỏi cung nhưng lại chọn đúng lúc này, ai chẳng đoán được tâm tư của nàng ấy chứ?

Chuyện này mọi người đều rõ, không biết Lương Phi nương nương có nhận ra hay không.

Chỉ mong Lương Phi nương nương đừng hồ đồ. Giờ đây nàng ấy đã không còn Hoàng tự bảo vệ mình nữa.

Trương Đức Cung do dự một lúc mới lên tiếng:

"Hôm nay Triêu Dương cung mời thái y, nói là thân thể khó chịu."

Thời Cẩn Sơ chẳng hề bất ngờ, hắn chỉ lạnh nhạt ra lệnh: "Bảo người chú ý Hoàng tự trong bụng nàng ta."

Nghe ra sự thờ ơ trong lời Hoàng thượng, Trương Đức Cung cúi đầu, lặng lẽ lắc đầu thay Phùng Phi. Hoàng thượng của bọn họ vốn là người thù dai, chẳng lẽ Phùng phi thật sự cho rằng có thể lấy việc nàng ta đang mang thai Hoàng tự để bù trừ cho việc hãm hại Lương Phi ư?

Trương Đức Cung đi theo Hoàng thượng đã lâu, biết rõ Hoàng thượng luôn "Sau thu tính sổ".

(*) Gốc là 秋后算账: trừng trị hoặc trả đũa ai sau khi họ đã làm xong việc hoặc sau khi một khoảng thời gian đã trôi qua. Gần giống với “Để đông cho đất lạnh, để người lỡ nhịp cho mình vung tay”.

Ngự tiền khôi phục vẻ yên tĩnh. Tốc Hòa cung hay tin cung Triêu Dương mời thái y, chỉ cười lạnh nói:

"Không làm điều xấu thì không sợ quỷ gõ cửa, xem ra Phùng phi cũng biết thế nào là chột dạ!"

Nếu không, sao nàng ấy vừa xuất hiện, Phùng phi liền thấy không khỏe. Chẳng phải người nọ đang lo sợ bất an, nghĩ rằng nàng ấy sẽ ra tay hay sao?

Ít người hay biết những cơn sóng ngầm đang dâng trào mãnh liệt trong cung, có người chờ đợi, có người thấy bồn chồn.

Cát Vân Lâu.

Sau khi bị cưỡng chế dưỡng bệnh, tâm trạng Dĩnh Tiệp dư vô cùng hỗn loạn. Trong điện, nhiều đồ ngọc trang trí vỡ nát, cung nhân ra vào không dám thở mạnh.

Di Niệm đứng trước điện, hít sâu một hơi, giơ tay vỗ mạnh mặt mình rồi mới dám bước vào trong điện.

Dĩnh Tiệp dư khó chịu nhíu mày. Nghe thấy động tĩnh, nàng ta lạnh lùng ngẩng đầu lên theo phản xạ, đến khi nhìn thấy Di Niệm mới thoáng dịu lại:

"Sao rồi?"

Nàng ta bị giam trong Cát Vân Lâu, không được thỉnh an, không được thị tẩm, càng ngày càng bực bội. Dĩnh Tiệp dư không nghĩ đó là lỗi của mình, cũng không nghĩ là lỗi của Hoàng thượng, chỉ có thể đổ hết lên đầu Nghi Mỹ nhân.

Nếu không phải vì Nghi Mỹ nhân, làm sao nàng ta rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?

Di Niệm nở nụ cười, chọn lời hay để nói: "Nghe nói Nghi Mỹ nhân bị bệnh, ngay cả lục đầu bài cũng đã gỡ xuống!"

"Dù có giỏi diễn kịch thì đã sao, suy cho cùng vẫn là kẻ ốm yếu bệnh tật."

Hai mắt Dĩnh Tiệp dư sáng rực, nói một cách hả hê:

"Nàng ta cũng có ngày hôm nay!"

Nói xong, Dĩnh Tiệp dư chỉ vui vẻ được một lúc, nàng ta quay đầu hỏi: "Người chúng ta phái đến Ngự tiền có gặp được Hoàng thượng không? Có nói khi nào ta được ra cung không?"

Sắc mặt Di Niệm cứng đờ.

Cát Vân Lâu phái người đến Ngự tiền nhưng chẳng gặp được Hoàng thượng lấy một lần, nàng ta phải nói chuyện này với chủ tử thế nào đây?

Thật ra, Di Niệm không cần nói bởi vẻ mặt của nàng ta đã nói cho Dĩnh Tiệp dư biết đáp án là gì. Dĩnh Tiệp dư biến sắc, nàng ta bực tức ném mạnh ngọc như ý trong tay xuống.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Di Niệm không khỏi nhíu mày.

Dĩnh Tiệp dư không quan tâm đến mớ hỗn độn dưới đất. Dĩnh Tiệp dư rất khó hiểu, tuy rằng nàng ta ỷ vào khả năng bơi lội của mình nên cố tình rơi xuống nước nhưng việc nàng ta rơi xuống nước là thật mà. Hoàng thượng không thương xót đã đành, hà tất phải cấm túc nàng ta?

Di Niệm muốn an ủi nhưng đành bất lực, những lời có thể khuyên lơn đều đã nói hết rồi. Cuối cùng, nàng ta chỉ thốt ra một câu:

"Chủ tử bớt giận."

Có lẽ biết dù có tức giận đến mấy vẫn chỉ vô ích, rốt cuộc Dĩnh Tiệp dư cũng chịu dừng lại. Nàng ta quay đầu nhìn về phía Di Niệm: "Mấy ngày trước, Tưởng Bảo lâm mang đến túi thơm do nàng ta tự làm đúng không?"

Di Niệm ngẩn ra, phần nào đoán được ý định của chủ tử. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, nàng ta liền thấy chủ tử nhếch môi, nói:

"Nói cho Tưởng Bảo lâm biết, ta rất thích tay nghề của nàng ta."

...

Bệnh của Thai Am Yểu chẳng kéo dài được mấy ngày, nàng chỉ muốn thông qua việc này nhắc nhở mọi người trong hậu cung rằng... Nàng vốn nổi danh là kẻ ốm yếu.

Cung đình vô cùng yên tĩnh, thánh giá đã lâu không vào hậu cung, còn Thai Am Yểu chẳng vội đến Kính sự phòng bảo họ treo lục đầu bài.

Cho đến giữa tháng bảy.

Thánh giá không vào hậu cung, dù Thai Am Yểu tuyên bố với bên ngoài rằng mình đang dưỡng bệnh nhưng những người trong cung cũng không dám lơ là, hẳn là trong đó có phần của Lương Phi nương nương. Tuy nhiên, nhìn chung thì khoảng một tháng qua, Thai Am Yểu sống khá thoải mái.

Một ngày nọ, Thai Am Yểu hứng chí bàn luận với Tuy Cẩm về việc làm túi thơm. Khi còn nhỏ, sức khỏe nàng không tốt, chưa bao giờ đυ.ng đến những chuyện hao tổn tâm thần như thêu thùa may vá. Đang lúc Tuy Cẩm chỉ nàng cách phối màu, Thu Minh vén rèm đôi bước vào. Hai chủ tớ nghe thấy động tĩnh liền nhìn sang, thấy vẻ mặt Thu Minh đầy buồn bực thì hỏi:

"Sao thế?"

Thu Minh bĩu môi: "Là Tưởng Bảo Lâm, bỗng dưng đến bảo là muốn bái kiến chủ tử."

Chẳng biết Tưởng Bảo lâm có ý đồ gì nữa.

Thai Am Yểu và Tuy Cẩm đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Có lẽ vì trong cung quá yên tĩnh nên khá nhàm chán, Thai Am Yểu gật đầu, bảo Thu Minh đưa Tưởng Bảo lâm vào.

Thai Am Yểu tiếp kiến Tưởng Bảo lâm ở ngoại điện, nàng ngồi ở vị trí chủ tọa. So với lần gặp trước, Tưởng Bảo lâm không có gì khác biệt. Nhưng cũng không hẳn thế, dường như Tưởng Bảo lâm tự tin hơn một chút.

Vẻ tự tin đó khiến người ta ngạc nhiên, dù sao, nàng chẳng nghe ai nói gần đây Tưởng Bảo lâm được sủng ái.

Đôi mắt hạnh của Thai Am Yểu lóe lên vẻ trầm ngâm.