Trương Đức Cung cười gượng, tự thấy mình không nên đoán mò suy nghĩ của Hoàng thượng. Hắn thành thật trả lời:
"Thái y nói vậy."
Thời Cẩn Sơ gật đầu: "Nếu đã vậy, cứ để nàng ấy nghỉ ngơi cho khỏe. Đồng thời, miễn thỉnh an Hoàng hậu đến khi khỏi bệnh hẳn."
Trương Đức Cung sửng sốt, mất nửa nhịp mới hiểu được ý chỉ của Hoàng thượng.
Nghỉ ngơi? Nghỉ bao lâu?
Phi tần mắc bệnh, theo quy định phải tạm thời gỡ thẻ bài xuống.
Hơn nữa còn không cho phép đến thỉnh an Hoàng hậu, mặt ngoài là nghỉ dưỡng bệnh nhưng thực chất thì khác gì bị cấm túc?
Thời Cẩn Sơ không quan tâm đến suy nghĩ của Trương Đức Cung. Sau khi phân phó, hắn tiếp tục xử lý chính sự, vẻ mặt dửng dưng, đáy mắt không chút gợn sóng như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Trương Đức Cung thấy vậy liền im lặng, lặng lẽ lui ra.
Trong lòng Trương Đức Cung hiểu rõ. Hoàng thượng phạt nặng không chỉ tỏ thái độ bênh vực Nghi Mỹ nhân, mà còn vì Hoàng thượng cho rằng Dĩnh Tiệp dư quá mức thiếu tinh tế.
Hôm qua, rõ ràng Hoàng thượng không muốn để ý đến Dĩnh Tiệp dư. Thế nhưng, Dĩnh Tiệp dư cứ cố tình gây chuyện, buộc Hoàng thượng phải dừng lại.
Trên đời này hiếm ai có thể ép buộc Hoàng thượng hành động. Cho dù có, người đó chắc chắn phải trả giá.
Trước khi trời tối, tin tức Dĩnh Tiệp dư bị bệnh cần nghỉ ngơi đã lan truyền khắp hậu cung.
Tại cung Khôn Ninh.
Vấn Xuân tiễn Trương Đức Cung đi rồi quay lại nội điện. Vẻ mặt nàng ấy không rõ vui buồn, chỉ hơi thắc mắc: "Nương nương, Hoàng thượng làm vậy là để trút giận cho Nghi Mỹ nhân sao?"
Hoàng hậu đang sắp xếp sổ sách. Thực ra, nàng ấy không muốn quan tâm đến những vấn đề này lắm. Song, chốn cung cấm tẻ nhạt, những đề tài thế này cũng là giải pháp gϊếŧ thời gian.
"Phải hay không thì có gì quan trọng?"
Cho dù Hoàng thượng đang trút giận cho Nghi Mỹ nhân nhưng chuyện đêm qua Nghi Mỹ nhân chờ cả đêm cũng đâu phải là giả?
Chuyện đã xong xuôi mới quay sang bù đắp thì có tác dụng gì.
Hơn nữa, Hoàng thượng đã bao giờ làm việc trái với ý mình chứ?
Gần đây, Dĩnh Tiệp dư càng lúc càng kiêu ngạo. Thay vì nói Hoàng thượng vì Nghi Mỹ nhân mà khiến Dĩnh Tiệp dư mất mặt thì nên nói Dĩnh Tiệp dư đã chọc Hoàng thượng chán ghét nàng ta.
Lần này, Hoàng thượng bảo Dĩnh Tiệp dư bế cung dưỡng bệnh, nhìn sơ qua chính là bồi thường cho Nghi Mỹ nhân nhưng chẳng phải Hoàng thượng chỉ đang thuận nước đẩy thuyền thôi ư?
Hoàng hậu nương nương chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Vấn Xuân: "Nếu đã dưỡng bệnh, bên Thái y viện nhất định không được lơ là, bảo thái y đến chẩn mạch mỗi ngày."
Vấn Xuân lập tức đáp: "Nô tỳ đã biết."
Nhắc đến Thái y viện, Vấn Xuân chợt nhớ ra một chuyện: "À phải rồi, hôm nay cung Tốc Hòa phái người đến nói bệnh của Lương Phi gần như khỏi hẳn. Có lẽ ngày mai sẽ đến thỉnh an nương nương."
Vấn Xuân bĩu môi.
Cung Tốc Hòa nào có ý muốn báo ngày mai đến thỉnh an nương nương, rõ ràng đang nhắc nhở nương nương treo thẻ bài của Lương Phi lên.
Ánh mắt Hoàng hậu dừng trên trang sổ giây lát rồi mới nói: "Đã khỏi bệnh, cũng nên ra ngoài hít thở không khí."
Hoàng hậu nhìn chính mình trong gương đồng, ánh mắt sâu xa:
"Chuyện đã qua rồi. Con người sao có thể cứ mãi hoài niệm quá khứ được, làm vậy chẳng khác nào hại mình chết dần chết mòn."
Vấn Xuân không hiểu, không dám tùy tiện đáp lời.
Hoàng hậu không trông mong nàng ấy đáp lại, dứt khoát sai bảo:
"Phái người đến Kính sự phòng thông báo tin này cho Ngự tiền."
Vấn Xuân khó hiểu: "Tại sao phải thông báo cho Ngự tiền?"
Đây không phải là đang tranh sủng giúp Lương Phi nương nương sao? Vấn Xuân không vui.
Hoàng hậu không ngẩng đầu, chỉ nói:
"Lương Phi mất Hoàng tự nên bệnh nặng. Bây giờ nàng đã khỏi bệnh, nếu Hoàng thượng hay tin, chắc chắn sẽ thấy vui mừng."
...
Hai tin tức Dĩnh Tiệp dư dưỡng bệnh và Lương Phi khỏi bệnh cùng lúc truyền đến Văn Nhạc Uyển. Thai Am Yểu chợt ngước mắt, độ cong nơi khóe môi dần phai nhạt.
Hồi lâu sau, nàng lên tiếng với cảm xúc khó tả:
"Lương Phi nương nương khỏi bệnh rồi..."
Thu Minh cảm thấy bầu không khí trong điện hơi kỳ lạ. Nàng ấy không khỏi liếc nhìn Tuy Cẩm, dù sao, bàn về độ hiểu biết đối với chủ tử, trong cung không ai sánh bằng Tuy Cẩm.
Tuy Cẩm biết suy nghĩ của chủ tử. Nàng ấy chẳng nói gì cả, chỉ tháo trâm cài trên búi tóc của chủ tử xuống, chậm rãi chải suông mái tóc đen óng, lặng lẽ ở bên cạnh chủ tử.
Gió thổi làm cửa sổ khẽ lay động. Ánh nắng ấm khi ẩn khi hiện, chiếu rọi cảm xúc trong đáy mắt sâu thẳm của Thai Am Yểu, khi sáng khi tối. Nàng bỗng hỏi:
"Phùng Phi nương nương mang thai mấy tháng rồi?"
Tim Thu Minh đột nhiên giật thót. Nàng ấy không dám suy đoán ý của chủ tử, khẽ nuốt nước bọt rồi mới dám trả lời:
"Phùng Phi nương nương đã mang thai hơn sáu tháng."
Tác giả có lời muốn nói:
Gái cưng: Có người xuất hiện, phiền quá.
[Tiểu Thời không dám lên tiếng.]
[Nhắc nhở một chút, nữ chính của quyển này là đỉnh cao nhan sắc đấy!]