Dùng bữa xong, Thai Am Yểu vẫn không thấy động tĩnh gì từ phía Thường Nhạc Hiên, giữa mi mắt nàng thấp thoáng sự hờ hững:
"Đi thôi, đến cung Khôn Ninh thỉnh an."
Thu Minh và Tuy Cẩm nhìn nhau. Đoán được chủ nhân đang nghĩ gì, không ai dám lên tiếng.
Chủ tử và Tưởng Bảo lâm ở cùng một cung, phân vị chủ tử cao hơn. Theo lý, trước khi đến cung Khôn Ninh thỉnh an, Tưởng Bảo lâm phải đến chờ chủ tử trước rồi mới cùng đến cung Khôn Ninh.
Nhưng đến lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng Tưởng Bảo lâm, từ chuyện này có thể nhìn ra thái độ của đối phương.
Dù sao chủ tử cũng không phải chủ nhân của cung Hợp Di, nếu Tưởng Bảo lâm cố ý không đến, chủ tử cũng không thể ép buộc nàng ta.
Thai Am Yểu chọn Thu Minh theo mình đến cung Khôn Ninh thỉnh an. Nàng không quá để tâm đến Tưởng Bảo lâm nhưng thông qua hành động của nàng ta, nàng phần nào hiểu được thái độ của người trong cung đối với mình. Mắt hạnh Thai Am Yểu cụp xuống, thoáng lóe chút ưu tư rồi nhanh chóng biến mất.
Phân vị Mỹ nhân không có nghi trượng, may thay cung Hợp Di cách cung Khôn Ninh không xa. Đi chừng một khắc(*), Thai Am Yểu đã nhìn thấy tấm biển cung Khôn Ninh.
(*) 1 khắc = 15 phút
Hôm nay, hiếm có diệp các phi tần tề tựu đông đủ ở cung Khôn Ninh. Ngay cả Dĩnh Tiệp dư - Người thường xuyên đến muộn cũng đã ngồi vào vị trí của mình, mọi người như có như không liếc về phía cửa điện.
Vài người nhìn thấy Dĩnh Tiệp dư, không khỏi liếc nhìn nhau, trong lòng tự biết hôm nay Dĩnh Tiệp dư đến đây không có ý tốt.
Ngồi đối diện với Dĩnh Tiệp dư là Vân Quý tần. Vân Quý tần nhấp một ngụm trà, mỗi động tác đều nhẹ nhàng, đẹp đẽ khó tả. Nàng ta liếc nhìn Dĩnh Tiệp dư, ung dung lên tiếng:
"Hiếm lắm mới thấy Dĩnh Tiệp dư đến cung Khôn Ninh sớm như vậy."
Những phi tần còn lại trong cung Khôn Ninh lập tức im lặng. Vân Quý tần và Dĩnh Tiệp dư không hợp nhau từ lâu. Hôm qua Dĩnh Tiệp dư bị mất mặt, tất nhiên Vân Quý tần sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo nàng ta.
Hôm qua Dĩnh Tiệp dư tự chuốc lấy nhục ở chỗ Hoàng thượng, trong lòng vốn âm ỉ ngọn lửa giận, nếu không hôm nay đã không đến sớm như vậy. Bây giờ bị Vân Quý tần mỉa mai, đương nhiên nàng ta không thể kìm được cơn giận, Dĩnh Tiệp dư cười khẩy:
"Vân Quý tần lâu rồi không hầu hạ Hoàng thượng, dĩ nhiên không biết khổ cực trong chuyện này. Ngày trước Hoàng thượng thương tiếc nên bảo ta nghỉ ngơi dưỡng sức. Ta thật lòng thật dạ kính trọng Hoàng hậu nhưng cũng đâu thể phụ lòng tốt của Hoàng thượng. Vân Quý tần, ngươi thấy có đúng không?"
Dĩnh Tiệp dư tính tình cay nghiệt. Trước khi Nghi Mỹ nhân vào cung, suốt hơn một tháng, miễn là Hoàng thượng bước vào hậu cung, chắc chắn sẽ gọi nàng ta thị tẩm. Chỉ có mỗi Dĩnh Tiệp dư mới dám nói thẳng chuyện Vân Quý tần đã lâu không được hầu hạ Hoàng thượng như thế.
Bị sỉ nhục một cách trắng trợn, sự bình tĩnh trên mặt Vân Quý tần dần biến mất. Nàng ta nhìn chằm chằm Dĩnh Tiệp dư, hồi lâu sau, che miệng cười nói:
"Đúng vậy nha, Dĩnh Tiệp dư vốn được sủng ái. Nhưng mà hình như tần thϊếp nghe kể hôm qua Cát Vân Lâu đến Ngự tiền mời Hoàng thượng, nào ngờ lại ra về tay trắng, chẳng lẽ tần thϊếp nghe nhầm ư?"
Sắc mặt Dĩnh Tiệp dư lập tức lạnh lùng.
Bầu không khí trong đại sảnh đóng băng một lúc. Những phi tần còn lại trố mắt nhìn nhau, không ai dám chen vào cuộc đối đầu giữa hai vị sủng phi. Các phi tần phân vị cao vờ như không nghe thấy gì. Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tấm rèm ngọc bích được vén lên, có người được cung nhân dìu vào cung. Gió nhẹ phớt qua búi tóc nàng, tạo nên từng tiếng vi vu. Người đến mặc một cung trang bằng lụa màu xanh thẫm thêu uyên ương, vòng eo thon thả ngỡ ngàng nhưng khi nàng ngước mắt nhìn sang, trong điện chợt rơi vào tĩnh lặng.
Có người hít một hơi sâu, có người vẻ mặt khó chịu nhưng trong lòng thầm sáng tỏ, chẳng trách nàng vừa tiến cung đã được ban phong hào ngay.
Thai Am Yểu không ngờ đại sảnh lại yên tĩnh đến thế. Nàng ngước mắt, tựa như bối rối liếc nhìn xung quanh.
Hành động này của nàng khiến sắc mặt một số người tăng thêm vài phần lạnh lùng. Có người liếc nhìn Dĩnh Tiệp dư, chỉ thấy Dĩnh Tiệp dư đang nhìn đăm đăm Nghi Mỹ nhân vừa bước vào, trên mặt không còn nụ cười vênh váo nữa. Trong lòng mỗi người đều có những cảm xúc khác nhau.
Kính Phi nương nương là người đầu tiên lên tiếng, nàng ấy mỉm cười, lên tiếng:
"Nghi muội muội mau ngồi đi, Hoàng hậu sắp ra rồi."
Thai Am Yểu khẽ cong người hướng về phía nàng ấy, kế đó lại khụy gối chào những người có phân vị cao hơn mình. Có câu nói "Hoàng hậu sắp ra" của Kính nương nương, nhất thời không còn ai có ý định làm khó nàng nữa, Thai Am Yểu thuận lợi ngồi xuống.
Sau khi ngồi yên ổn, Thai Am Yểu ngước mắt nhìn về phía Dĩnh Tiệp dư.
Nàng cảm giác được bầu không khí trong điện biến hóa khi mình bước vào, cũng cảm nhận được có người cứ nhìn chằm chằm mình. Thu Minh thì thầm với nàng, Thai Am Yểu thoáng gật đầu, biết được thân phận của người trước mặt.
Dĩnh Tiệp dư.
Sự việc ngày hôm qua, nàng không phải người kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước mà là Dĩnh Tiệp dư tự rước lấy nhục. Một khi đã có ý so đo tính toán, nàng và Dĩnh Tiệp dư hiển nhiên sẽ không thể thuận hòa.
Thai Am Yểu không quan tâm. Nếu vào cung, sớm muộn gì cũng xảy ra những chuyện này.
Chỉ là nó đến sớm hơn so với dự kiến của nàng một chút.
Thai Am Yểu khẽ vuốt mặt mình, cặp mắt hạnh trong veo như thể đang thấy lúng túng khi đối diện với ánh mắt Dĩnh Tiệp dư:
"Sao Dĩnh Tiệp dư lại nhìn tần thϊếp như vậy, tần thϊếp có chỗ nào không ổn sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Gái cưng: Nhìn ta làm gì?
Tiểu Thời: Đẹp!
[Không hỏi ngươi.]