Nương Nương Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 11

Thu Minh liếc nhìn thời gian, chuẩn bị y phục cho chủ tử xong, nàng ấy thì thầm:"Nô tỳ ra gian ngoài canh gác."

Thai Am Yểu thấp giọng "Ừm".

Sau khi nhóm người đã ra ngoài, Tuy Cẩm lau lưng cho nàng. Nàng ấy liếc nhìn Thai Am Yểu, hỏi với giọng nghèn nghẹn: "Cô nương có căng thẳng không?"

Hiện giờ không có người ngoài, Tuy Cẩm mới dám gọi một nàng là "Cô nương", nếu không nàng ấy sẽ bị xem là không tuân theo quy củ.

Tuy Cẩm hầu hạ cô nương nhiều năm nên hiểu rất rõ, người ngoài không nhận ra nhưng Tuy Cẩm biết cô nương không hề bình tĩnh. Nếu không, cô nương đã không ngồi trong phòng tắm lâu như thế. Sức khỏe cô nương không tốt, một khi tắm lâu sẽ ngộp thở và khó chịu.

Hôm nay, thời gian tắm quả thật hơi dài.

Nhưng ai đó vẫn bướng bỉnh: "Sớm muộn gì cũng tới ngày này, có gì phải lo lắng chứ?"

Hàng mi nữ tử cụp xuống một cách khó chịu, đầu ngón tay bấu chặt mép thùng tắm. Tuy Cẩm nhìn mà chua xót. Từ khi đến kinh thành, trong phủ ký thác kỳ vọng rất lớn vào cô nương. Bọn họ chỉ chăm chăm đến việc đưa cô nương vào cung nhưng quên rằng cô nương vốn ốm yếu, quanh năm nằm dưỡng bệnh trong hậu viện, đã lâu không vận động mạnh. Bất kể là di chuyển ngàn dặm vào kinh thành hay là tiến cung, hoặc là tiếp xúc với một nam nhân xa lạ, đây đều là lần đầu tiên của cô nương.

Không một ai nghĩ đến việc cô nương sẽ lo sợ bất an.

Tuy Cẩm kìm xuống nỗi nghẹn ngào, gượng cười, nói: "Cô nương đừng sợ. Nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh người."

Giống như năm đó, phu nhân bỏ cô nương ở Cù Châu, nàng ấy đã ở lại đó cùng cô nương hơn mười năm.

Đầu ngón tay Thai Am Yểu khẽ run rẩy, sự lo lắng kia chợt biến mất. Nàng và Tuy Cẩm thậm chí còn ăn nhờ ở đậu suốt mười hai năm dài, bây giờ chỉ là trải nghiệm môi trường xa lạ thêm lần nữa, tại sao phải lo sợ chứ?

Thai Am Yểu nắm tay Tuy Cẩm, nhẹ giọng nói:

"Ta không sợ."

Nàng sẽ sống tốt hơn bất cứ ai khác.

Cuối cùng nàng cũng sẵn sàng bước ra khỏi thùng tắm. Tuy Cẩm lấy khăn lụa lau người cho nàng, sau đó cẩn thận khoác một lớp áo lụa mỏng lên người cô nương, cố định bằng một dải lụa quanh eo. Lớp áo vừa nhẹ vừa mỏng nhưng đủ che đi cảnh xuân rực rỡ, chỉ có làn tóc đen óng ướŧ áŧ lộ ra chút ít.

Thời điểm Thai Am Yểu bước ra phòng tắm, bên ngoài vang lên âm thanh thông báo.

Thai Am Yểu giật mình, mắt hạnh mở to. Nàng bối rối cầm một luồng tóc đen, không biết nên ra ngoài nghênh giá hay tiếp tục lau tóc.

Người kia không cho nàng cơ hội xoắn xuýt, hắn vừa đến đã tiến vào trong điện, lập tức bắt gặp dáng vẻ của nàng.

Bức màn đôi đột nhiên rơi xuống, chặn tầm nhìn của người bên ngoài.

Thai Am Yểu nhanh chóng đối diện với ánh mắt của hắn. Nàng không thể tiếp tục sững sờ nữa, cúi người: "Tần thϊếp thỉnh an Hoàng thượng."

Giọng nói vừa dứt, chưa kịp khuỵu gối liền bị một cánh tay vững chắc giữ lại rồi kéo dậy. Ánh mắt hắn dừng ở cần cổ nàng một lát, đôi mắt lộ vẻ u ám. Thai Am Yểu nhìn không hiểu và cũng ngại hiểu. Nàng hơi nghiêng mặt, bộ dáng luống cuống:

"Sao ngài đến sớm thế?"

Trương Đức Cung đứng bên ngoài nghe được câu hỏi này, suýt chút nữa đã ngã ngửa. Phi tần khác nhận tin mình thị tẩm thì chỉ ước thánh giá đến càng sớm càng tốt, còn ngài thì hay rồi, lại dám hỏi câu này.

Nhưng bầu không khí trong điện không ngượng nghịu như Trương Đức Cung nghĩ. Thời Cẩn Sơ cầm cánh tay nàng không buông. Hắn để nàng ngồi trước gương đồng, điềm nhiên hỏi chuyện:

"Vừa tắm à?"

Nàng đang mặc váy mùa hè lụa mỏng, vài giọt nước rơi xuống dính ướt vạt váy. Thật ra câu trả lời cho câu hỏi này đã rất rõ ràng.

Chỉ là hắn muốn hỏi lại lần nữa.

Thai Am Yểu vặn vẹo chiếc khăn tay. Nàng muốn quay đầu ngước mặt nhìn hắn nhưng lại kìm xuống. Cuối cùng, nàng đành phải đối mặt với tấm gương đồng, mặt đối mặt với hắn qua gương. Hô hấp Thai Am Yểu chậm lại, đôi mắt hạnh run run, giọng nói nhỏ nhẹ, "Ừm" một tiếng thật khẽ.

Thời Cẩn Sơ gần như không nghe được.

Thời Cẩn Sơ hạ mắt nhìn nàng. Bỗng nhiên, hắn đoạt lấy khăn trong tay nữ tử. Những cung nhân còn lại đã lui ra ngoài, trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hắn thản nhiên lau tóc cho nàng, hành động từ tốn, tuy vụng về nhưng rất tỉ mỉ.

Không hiểu sao, hô hấp nàng nghẹn lại, con tim dần loạn nhịp.

Hai người xa lạ chỉ mới gặp nhau lần thứ hai mà đã có hành động thân mật như vậy, Thai Am Yểu khá căng thẳng nhưng không tránh né. Nàng biết sau này sẽ có những hành động thân mật hơn thế nữa.

Hôm nay chỉ mới là bắt đầu.

Nhưng lông mi vẫn vô thức run rẩy, nàng thì thầm:

"Hoàng thượng..."

Giọng nói run run khiến ai đó cảm thấy thương tiếc, ánh mắt u ám thêm vài phần.

Không ai dạy nàng rằng, lúc này không được phát ra những âm thanh yếu ớt như vậy.

Cần cổ trắng nõn của nàng dần dần đỏ bừng như thể đang âm thầm nói gì đó, trông vô cùng quyến rũ động lòng người. Đầu ngón tay Thời Cẩn Sơ nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng, cơ thể người nào đó lập tức cứng đờ, run rẩy nhè nhẹ.

Chiếc khăn mềm lau làn tóc đen óng tuột khỏi tay, rơi xuống đất.

Khi hai cánh tay trắng muốt của nàng che khuất đôi mắt đẹp long lanh, thần trí dần trở nên mơ màng, mắt hạnh dập dìu sóng tình. Từng cơn sóng lớn cuốn lấy thân thể khiến cả người Thai Am Yểu run rẩy, chỉ mơ hồ nhớ được một âm thanh khàn khàn, khi giam cầm eo nàng, người đó hỏi:

"Ngoài Bích Loa Xuân, nàng còn thích gì?"