Sau khi biết được phân vị của mình, Thai Am Yểu tương đối ngạc nhiên, song nàng không quá để tâm.
Miễn là không đứng đầu một cung, cho dù sau này phân vị có cao hơn nữa thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Trong mắt các chủ tử nương nương địa vị cao hơn, bọn họ chỉ là phi thần địa vị thấp, thậm chí còn không chẳng có quyền nuôi dưỡng hoàng tự.
Sau khi thánh chỉ truyền xuống, Thai Am Yểu có tối đa ba ngày để tiến cung.
Tuy Cẩm là tỳ nữ theo hầu hạ nàng từ trước đến giờ, lần này tiến cung chắc chắn phải mang theo nàng ấy. Đêm trước ngày tiến cung, Thai phu nhân đi xuyên qua bóng đêm đến viện nàng.
Mẫu tử hai người không giống những cặp mẫu tử bình thường. Hai người không gặp nhau mười hai năm, giữa họ phần nhiều là khách sáo lẫn xa cách.
Trong phòng yên tĩnh, Thai Am Yểu không muốn lặng im đối diện với bà ấy. Nàng lên tiếng: "Nương tìm con vì muốn căn dặn điều gì à?"
Một lúc lâu sau, Thai phu nhân mới thấp giọng lên tiếng:
"Trong cung có Lương Phi nương nương. Sau khi tiến cung, nếu có ai bắt nạt, con cứ đi tìm Lương Phi nương nương làm chủ cho con."
Thai Am Yểu không đáp lời. Trực giác mách bảo nàng rằng Thai phu nhân muốn nói thêm gì đó.
Quả nhiên, Thai phu nhân vừa dứt lời, bà ấy ngừng lại giây lát rồi tiếp tục: "Tỷ tỷ con mệnh khổ, tiến cung bảy năm mới mang thai, không ngờ lại bị kẻ ác hãm hại. Thậm chí, sau này con bé không thể hoài thai. Con và nó là tỷ muội ruột thịt, sống trong cung nhớ phải nâng đỡ nhau."
Trong phòng thắp đèn nhưng hôm nay ánh trăng ảm đạm, ngọn đèn dầu hơi mờ tối.
Thai Am Yểu nghe mà chán ngán. Nàng bỗng ngắt lời Thai phu nhân, nâng đôi mắt hạnh nhìn thẳng đối phương. Thai phu nhân sửng sốt, tiếp đó liền nghe nàng nói:
"Khi sống ở Cù Châu, con nhiều lần cận kề cửa tử, suýt nữa không thể tỉnh lại. Nương thấy mệnh con thế nào?"
Những lời Thai phu nhân định nói thoáng chốc nghẹn ứ trong cổ họng.
Tỷ tỷ nàng mệnh khổ ư?
Có lẽ thế.
Nhưng dù thế nào cũng không đến lượt một người chết hụt nhiều lần như nàng phải thương cảm cho nàng ấy.
Sau khi tiễn Thai phu nhân về trong im lặng, trong phòng im ắng hồi lâu. Tuy Cẩm thở dài: "Cô nương, giờ đã muộn rồi, ngày mai còn phải vào cung. Mau đi nghỉ sớm chút."
Gió nhẹ thổi qua cửa sổ kéo theo hơi lạnh ban đêm, bờ vai Thai Am Yểu khẽ run. Một lúc sau, nàng mới thấp giọng đáp lại Tuy Cẩm.
Hôm sau.
Ngày Thai Am Yểu tiến cung, Thai gia bận rộn tất bật. Bất kể suy nghĩ thật sự người Thai gia là gì, bọn họ đều chuẩn bị mọi thứ tươm tất đẹp đẽ. Phi tần tiến cung không phải chuyện to tát, với phân vị hiện tại của nàng thì nhiều nhất chỉ là một rương nhỏ. Ngoài việc chuẩn bị trang sức và xiêm y tơ lụa thì Thai gia cho nàng rất nhiều bạc.
Khắp nơi trong cung đều có việc cần dùng bạc đút lót. Ở một phương diện nào đó, Thai gia làm việc rất chu toàn.
Hôm nay, Thai gia bận rộn, còn trong cung cũng không thật sự yên bình.
Lương Phi nương nương vẫn đang bệnh liệt giường, không bước nửa bước ra khỏi cửa cung. Thế nhưng, chuyện Thai Am Yểu tiến cung đã sớm lan truyền khắp hậu cung. Sau khi thỉnh an, các phi tần đều quay về cung với tâm trạng bất an.
Trong cung Khôn Ninh. Hoàng hậu tháo búi tóc nặng xuống, lật xem tập hồ sơ do Kính sự phòng gửi đến.
Gần đây, nàng ấy nhiễm phong hàn, thường xuyên đau nhức đầu. Đến khi Vấn Xuân xoa bóp thái dương cho nàng ấy, Hoàng hậu nương nương mới thấy dễ chịu hơn. Nàng ấy đọc lướt sổ sách, chẳng lâu sau đã khép lại.
Vấn Xuân nhớ lại bầu không khí buổi thỉnh an hôm nay, lắc đầu nói:
"Hôm nay, Nghi Mỹ nhân tiến cung. Nô tỳ thấy lúc thỉnh an, các chủ tử đều có vẻ không yên lòng."
Hoàng hậu không ngẩng đầu, thong dong nói: "Dẫu sao thì Hoàng thượng rất ít khi ban phong hào, khó trách các nàng ấy bồn chồn thấp thỏm."
“Nghi” - Đoan trang, rộng lượng, cũng có phần miêu tả phong thái. Không biết rốt cuộc Nghi Mỹ nhân tiên tư ngọc sắc(*) ra sao mà có thể khiến Hoàng thượng ban phong hào và phân vị này.
(*) Tiên tư ngọc sắc: dung mạo như tiên, khí chất như ngọc
Vấn Xuân khẽ ngừng, do dự một lát mới lên tiếng:
"Nghi Mỹ nhân vừa vào cung đã được ban phân vị Ngũ phẩm, vả lại còn có phong hào. Có phải hơi quá rồi không?"
Dứt lời, Hoàng hậu liền ngẩng đầu nhìn lên, tựa như ngạc nhiên vì câu hỏi của nàng ta. Vấn Xuân bị nhìn đến phát ngượng. Hoàng hậu nói thẳng:
"Lương Phi mất con, thân thể tổn hại nặng nề. Cho dù có bù đắp bao nhiêu cũng không quá đáng. Chỉ là một Mỹ nhân Ngũ phẩm thôi, trong cung này thiếu gì?"
Vấn Xuân á khẩu, không thốt nên lời suốt một lúc lâu.
Quả thật là vậy, hậu cung chưa bao giờ thiếu phi tần, nương nương chủ vị cũng có mấy vị. Chỉ là một Mỹ nhân Ngũ phẩm, quả thật không đáng nhắc tới.
Nghĩ đến nguồn gốc của chuyện này, Vấn Xuân thấp giọng oán trách: "Hoài thai hoàng tự đúng là quý giá."
Ngay cả khi làm ra loại chuyện độc ác như vậy thì vẫn bình an vô sự tránh thoát.
Nhận ra nàng ta đề cập chuyện gì, Hoàng hậu liếc mắt nhìn sang, điềm nhiên ngắt lời:
"Hôm qua Hoàng thượng lại triệu Dĩnh Tiệp dư thị tẩm?"
Vấn Xuân lập tức ngậm miệng.
Hoàng thượng không những triệu Dĩnh Tiệp dư thị tẩm vào hôm qua mà liên tục mấy ngày nay đều là Dĩnh Tiệp dư thị tẩm. Thậm chí, trước đó vài ngày, thánh giá trên đường đến thăm Phùng Phi còn bị Dĩnh Tiệp dư chặn đường.
Cũng vì thế mà Phùng Phi nổi trận lôi đình.
Xét cho cùng, từ khi Phùng Phi được chẩn ra có thai, mọi thứ trong cung đều ưu tiên cho nàng ta trước tiên. Nàng ta được chiều đến mức trở nên kiêu ngạo, chưa từng bị kẻ khác làm nhục đến thế!
Hoàng hậu cũng không muốn nghe câu trả lời từ Vấn Xuân. Dù sao, hồ sơ Kính sự phòng đã ghi rõ ràng, cần gì phải chờ Vấn Xuân nói?
Hoàng hậu dường như chỉ vô tình nhắc tới, rất nhanh sau đó đã đổi chủ đề:
"Phùng Phi đang mang thai, ngày thường ưa chua, bảo người của điện Trung Tỉnh gửi toàn bộ số cam quýt mới được đưa vào cung mấy ngày trước tới cung Triêu Dương."
Vấn Xuân lặng lẽ cúi thấp đầu, cung kính nói:
"Nô tỳ tuân lệnh."