Nương Nương Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 5

Lương Phi bệnh nặng chưa khỏi, Thai Am Yểu và Thai phu nhân dùng bữa trưa trong cung Tốc Hòa xong thì chuẩn bị rời cung. Lúc ra khỏi cung Tốc Hòa, bỗng nhiên có một nhóm cung nhân ngăn họ lại. Sắc mặt Thai phu nhân thay đổi, vừa định lên tiếng đã thấy tiểu thái giám đi đầu hành lễ với hai người với thái độ cung kính.

Thai Am Yểu nhìn thấy tiểu cung nhân đang bưng một hộp gấm. Mắt nàng lóe sáng, liên tưởng đến những gì Trương Đức Cung hỏi mình khi nãy, nàng lờ mờ nhận ra đó là gì.

Quả nhiên, sau khi tiểu thái giám hành lễ xong liền quay đầu nhìn nàng, môi nở nụ cười:

"Thai cô nương, Hoàng thượng bảo nô tài mang cho người một đôi giày vừa chân. Đường từ đây ra khỏi cung còn xa, đi giày không vừa chân sẽ khiến cô nương phải nơm nớp lo sợ. Cô nương mang thử mang xem có vừa chân không?"

Thai phu nhân sững sờ giây lát. Bà ấy nhìn chân tiểu nữ nhi, sau đó mới phát hiện đôi giày kia quả thật không vừa. Nhớ lại suốt đường đi, tiểu nữ nhi đi rất chậm, bà ấy cứ tưởng nữ nhi căng thẳng do vào cung lần đầu.

Thật sự không ngờ lý do lại là thế này.

Sắc mặt Thai phu nhân lúc trắng lúc xanh, vừa lúng túng vừa gượng gạo.

Thai Am Yểu cúi người tạ lễ. Nàng nhận hộp gấm, xoay người tiến vào cung Tốc Hòa. Phù Tuyết khá bối rối khi thấy nàng quay lại, còn thái giám hầu cận đang chờ xem lại càng thêm hoang mang.

Sau khi biết được nguyên nhân, Phù Tuyết cũng ngây người, nhất thời không biết nên nói người trong phủ quá bất cẩn hay là Hoàng thượng quan sát quá tỉ mỉ?

Bên trong điện phụ, cung nhân hầu hạ Thai Am Yểu mang giày. Giày thêu ôm chân, nàng giẫm trên mặt đất, rất vừa vặn.

Thai Am Yểu nhìn trân châu đính trên giày, thất thần giây lát.

Câu hỏi từ người bên ngoài làm nàng bừng tỉnh. Thai Am Yểu đẩy cửa bước ra. Thái giám hầu cận vẫn đang chờ, Thai Am Yểu hạ mắt, tỏ vẻ ngại ngùng. Nàng thấp giọng:

"Rất vừa chân, làm phiền công công rồi."

Thái giám kia cười nói: "Nô tài không dám tranh công, đều là Hoàng thượng phân phó."

Phù Tuyết liếc nhìn Nhị cô nương. Nghĩ đến nương nương đang bệnh liệt giường, vẻ mặt nàng ấy dần trở nên phức tạp.

Thai Am Yểu nhìn ra điểm ấy, nàng không nói gì nữa. Khi thái giám hầu cận rời đi, Thai Am Yểu và Thai phu nhân lên đường rời cung lần nữa. Dọc đường đi, Thai phu nhân nhiều lần muốn lên tiếng nhưng rồi lại thôi.

Thai Am Yểu vờ như không hề hay biết.

Cuối cùng, Thai phu nhân vẫn không nhịn được:

"Hoàng thượng biết con mang giày không vừa từ lúc nào?"

Trong xe ngựa trở về phủ, đầu Thai Am Yểu cúi thấp, ánh sáng ảm đạm khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm của nàng:

"Con không biết."

Thai phu nhân im lặng, bà ấy muốn hỏi thêm, tại sao Hoàng thượng biết cỡ chân của nàng? Nhưng cuối cùng, Thai phu nhân chỉ mấp máy môi, không nói gì.

Bà ấy vẫn chưa quên mục đích đón tiểu nữ nhi hồi kinh là gì.

Sớm muộn gì Thai Am Yểu cũng tiến cung, nếu để lại ấn tượng trước cho Hoàng thượng âu cũng là chuyện tốt.

Hồi lâu sau, Thai phu nhân chỉ nhẹ giọng nói một câu:

"Nương không cố ý."

Thai Am Yểu bỗng thấy bên trong xe ngựa ngột ngạt đáng sợ. Nàng quay đầu nhìn tấm rèm thêu hoa, bình thản nói: "Con biết. Vào cung vội vàng, nương không chú ý là chuyện thường tình."

Thai phu nhân nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhi, thoáng ngây người.

Từ khi vào kinh, nàng luôn ngoan ngoãn nghe theo mọi sắp xếp trong phủ. Bọn họ chưa từng hỏi ý kiến của nàng. Nàng cũng chưa từng bày tỏ bản thân có không vừa lòng khi vào cung hay không, vẫn luôn khôn khéo, an tĩnh như vậy. Quả thật khiến người ta cảm thấy xa cách và lạnh nhạt.

Thai phu nhân cầm khăn tay, muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Hỏi thì đã sao?

Dù nàng không muốn thì cũng không thể quay đầu.

Bên trong buồng xe rơi vào khoảng lặng.

Trở lại phủ, Thai Am Yểu viện lý do thân thể mệt mỏi rồi đi về viện của mình. Nàng không muốn ứng phó với những người trong phủ. Tình thân thuở nhỏ đã tiêu tán theo thời gian từ lâu, giờ đây gặp mặt chỉ khiến đôi bên cùng khó chịu.

Thai Am Yểu rất tự biết mình.

Trong viện, Tuy Cẩm đang đợi nàng về. Mặt nàng ấy đầy lo âu, nhưng vì có mặt người khác nên cũng không hỏi gì. Đến khi trở về phòng, Tuy Cẩm lướt nhìn một lượt liền phát hiện điều khác lạ:

"Cô nương đổi giày mới ạ?"

Bàn tay Thai Am Yểu đang gỡ búi tóc khựng lại: "Ừm."

Tuy Cẩm chỉ nghĩ nàng đổi ở chỗ Lương Phi. Nàng ấy chần chờ một lát rồi chậm rãi hỏi:

"Lần này vào cung, cô nương thấy thế nào?"

Thai Am Yểu hạ mắt, thờ ơ nói: "Ta có thể cảm nhận được gì chứ? Chẳng qua chỉ là con rối mặc người giật dây, vào cung cho vị kia liếc nhìn thôi."

Khi nghe thấy mấy từ "Con rối, giật đây", đôi mắt Tuy Cẩm lập tức đỏ hoe vì thương cho cô nương.

Thai Am Yểu cười nàng ấy:

"Khóc gì mà khóc? Ta vào cung làm chủ tử, người khác cầu còn không được nữa là."

Tuy Cẩm khịt mũi: "Cầu cái chó má gì, ai mà thèm!"

Vào cung giống như bình thường thì không nói, đằng này là phải tranh sủng thay người khác. Nàng ấy nghe đám người trong phủ nói sau này sinh được hoàng tự sẽ phải giao cho Lương Phi nuôi dưỡng. Vậy cô nương của nàng ấy thì sao?

Tuy Cẩm rất bất bình cho cô nương, Thai Am Yểu không nói gì.

Các nàng đều biết, đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, các nàng không thể phản kháng.

Hơn nữa...

Thai Am Yểu che giấu cảm xúc lóe lên trong mắt.

Đợi khi nàng thật sự tiến cung, cái gọi là tranh sủng thay người khác gì gì đó cũng đâu phải do người ngoài quyết định.