Bắt Đầu Vô Địch Từ Hệ Thống Tuyệt Đối

Chương 1: Hệ thống, ngươi đã đến

Tại trạm dừng chân Minh Hà Tông. Đây là nơi để các đệ tử Minh Hà Tông nghỉ ngơi trong lúc lịch luyện.

Tại phòng quản lý.

Một thanh niên đang trên ghế quản lý ngáp ngắn ngáp dài.

Hắn là quản lý của trạm dừng chân này, tên hắn là Võ Tiêu Dao.

Hắn vốn là người địa cầu. Sở dĩ xuyên không là vì kiếp trước công việc của hắn là làm shipper. Trong một lần giao hàng nhanh gặp phải trời đang mưa to khiến cho mặt đường trở nên trơn trợt khiến xe của hắn bị ngã và thế là hắn xuyên qua, trùng hợp là chủ cũ của bộ thân thể này cũng tên trùng với hắn vừa vặn mới chết. Mà lý do chủ cũ của bộ thân thể này chết là vì trong một lần sơ xuất ăn nhằm độc đang, đúng hơn là đang dược hết hạn.

Bất quá, hắn cũng không nghĩ nhiều. "Xuyên không thì xuyên không đi, cũng không có gì quan trọng". Dù sao kiếp trước là một người giao hàng kiếp này là một cái quản lý, nghĩ như thế nào thấy cũng không lỗ.

Mặt dù thế giới này là một thế giới tu tiên nhưng hắn vẫn không để bụng quá nhiều. Thứ nhất là hắn đã chết một lần nên cũng không sợ chết nữa, thứ hai là tông môn của hắn cũng không yếu, đứng hàng trung lưu.

"Chán quá!"

Ngồi một hồi lâu, Võ Tiêu Dao liền bắt dầu thấy chán. Đứng lên bắt đầu ra ngoài.

Hắn xuyên qua thế giới này cũng đã 3 tháng, cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng dù sao kiếp trước hắn từng có công việc chạy đi đây đi đó, mà bây giờ chỉ ngồi một chổ có chút chán.

Bước ra khỏi phòng bắt đầu đi dạo vòng quanh.

Ngay lúc này bên ngoài cách đó mười dặm. Một thanh niên máu me khắp người đang hướng về phí trạm dừng chân chạy đến.

"Không ngờ ta lại bị Nhân Khôi Giáo tập kích".

Hắn tên là Vũ Hoàn Anh là đệ tử chân truyền của Minh Hà Tông, trong lúc đang dẫn dắt các đệ tử tông môn đi làm nhiệm vụ không may đυ.ng phải người của Nhân Khôi Giáo khiến cho toàn bộ trừ hắn ra tất cả điều bị diệt sạch.

Cũng may hắn sử dụng na di phù kịp thời nên mới giữ được một mạng nhưng hiện tại hắn bị trọng thương cũng không hề nhẹ.

Ngay lúc này bên trong trạm dừng chân. Võ Tiêu Dao đang di lại phía đại môn chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí một chút. Bỗng nhiên:

Rầm...

Cửa đại môn bị đẩy ra, một bên cửa đập vào mặt của Võ Tiêu Dao.

Đẩy cửa ra máu mũi liền chảy ra, vừa định mắng tên nào bất nhân không có đạo đức nhân tính vặn vẹo thì thấy một nam thanh niên mặt áo nội muôn của Minh Hà Tông, người đầy máu đang lảo đà lảo đảo sao đó liền hướng theo phía trước ngã xuống.

Người này không phải ai khác mà chính là đệ tử chân truyền của Minh Hà Tông "Vũ Hoàn Anh". Sở dĩ mặc áo nội môn là vì để tiện hơn cho việc dẫn dắt các đệ tử nội môn lịch luyện.

Thấy vị sư huynh này sắp ngã, Võ Tiêu Dao nhanh tay lẹ chân liền chạy lạy đỡ vị sư huynh này lên sao đó hét: "Người đâu, mau cứu người".

Trong chốc lát, có bốn tên phục vụ chạy ra trong tay một tên còn cầm theo đang dược chữa thương.

Những tên phục vụ này chính là các đệ tử tạp dịch của Minh Hà Tông, tu vi chỉ Luyện Khí Kỳ. Vì thời gian quá lâu không đột phá nên bị đưa đến đây làm phụt vụ của trạm dừng chân, trong có có cả Võ Tiêu Dao.

Trước đó hắng cũng là đệ tử tạp dịch của tông môn cũng vì đột phá quá chậm nên bị đưa đến làm phục vụ. Hiện tại hắn đã 26 tuổi và bước vào Luyện Khí Kỳ đỉnh phong nên mới được lên làm quản lý.

Hắn đỡ lấy Vũ Hoài Anh sao đó lấy đang dược trong tay phục vụ đút vào vào miện của Vũ Hoài Anh.

"Các ngươi mau đưa vị sư huynh này qua bên kia băng bó". Võ Tiêu Dao lệnh cho các phục vụ đưa Vũ Hoài Anh đi băng bó.

Một lá sao, Vũ Hoài Anh tỉnh dậy tại bên trong một gian phòng. "Nha, sư huynh tỉnh rồi"?

Một giọng nói có vẽ khá ôn hòa từ bên tai van lên, hắn nhìn sang thấy một thanh niên có gương mặt tuy không phải là đẹp trai nhưng lại rất dễ nhìn.

"Ngươi là"?

Thấy Võ Tiêu Dao đi đến, Vũ Hoài Anh liền hỏi.

"Xin ra mắt sư huynh, đệ là quản lý của trạm dừng chân này tên là Võ Tiêu Dao".

Võ Tiêu Dao liền đáp.Thấy thế Vũ Hoài Anh cũng nói.

"Nha, ra là Võ sư đệ, đa tạ sư đệ đã cứu ta một mạng. Ta không có gì báo đáp, trong cái bình này có ba viên Trúc Cơ Đan vẫn mong sư đệ không ghét bỏ".

Nói xong liền đưa chiếc bình ngọc cho Võ Tiêu Dao. Thấy thế Võ Tiêu Dao cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy và nói:

"Sư huynh khách khí, bất quá lễ này của sư huynh sư đệ xin nhận. Dù sao thứ này đệ cũng thật đang cần. Đa tạ sư huynh".

Nghe thấy lời của Võ Tiêu Dao, Vũ Hoài Anh sững sờ thầm nghĩ: "vị sư đệ này cũng quá thẳng thắn đi"!

Nhận lấy xong Võ Tiêu Dao thầm nghĩ: "vị sư huy này ra tay cũng quá hào phóng đi, Trúc Cơ đang nói đưa liền đưa. Mặc dù vị sư huynh này là đệ tự nội môn Trúc Cơ đang đã không còn tác dụng quá lớn nữa, nhưng nếu lấy đi bán cũng không ít Linh Thạch nha"!

Võ Tiêu Dao vẫn chưa biết, Vũ Hoài Anh là đệ tử chân truyền của Tông Chủ Minh Hà Tông, hắn vẫn còn đang nghĩ Vũ Hoài Anh là đệ tử nội môn. Dù sao thì áo trên người của Vũ Hoài Anh cũng là áo đệ tử nội môn.

"À đúng sư huy, đệ vẫn còn chưa biết tên của sư huynh đâu"? Bỗng dưng nhớ ra, Võ Tiêu Dao liền hỏi.

Nghe thế Vũ Hoài Anh liền đáp: "Ta tên Vũ Hoài Anh, là đệ tử chân truyền của tông chủ".

"À, nguyên lai là Vũ sư huynh..."

"Hả..."

"Huynh nói là đệ tử chân truyền của tông chủ"?

Nghe xong Võ Tiêu Dao liền nhảy dựng lên hét to.

"Chả trách, chả trách vì sao lại hào như vậy. Người ta có sư phụ là tông chủ nha. Dăm ba cái Trúc Cơ đang đã là cái gì" Võ Tiêu Dao thầm nghĩ.

Thấy phản ứng của sư đệ như thế, Vũ Hoài Anh cũng minh bạch nguyên do trong đó. Dù sao nghe một tên mặc áo ngoại môn nói mình là đệ tử chân truyền đã vậy còn là đệ tử chân truyền của tông chủ thì ai mà chẳng như thế.

Kinh ngạc một hồi lâu, Võ Tiêu Dao bỗng nhớ ra điều gì sao đó hỏi: "Sư huynh nói như vậy thì tu vi của huynh ít nhất cũng là Kim Đan, vậy ở đây ai lại có bản lĩnh khiến cho huynh trọng thương đến mức như vậy"?

Nghe thấy câu này Vũ Hoài Anh cau mày, sao đó nhớ lại, nói: "Lúc đầu ta được một vị sư đệ nội môn nhờ rời tông hổng trợ làm nhiệm vụ. Vốn là chúng ta giao tình cũng không kém thêm nữa là nhiệm vụ cũng không quá khó. Ta định nhân cơ hội này để giúp bọn chúng lịch luyện, dù sao quan hệ chúng ta rất tốt".

Nghe đến đây Võ Tiêu Dao thầm nghĩ: "không ngờ đường đường là một cái chân truyền đệ tử mà lại đối tốt với các sư đệ như vậy, vị sư huynh này cũng quá gần gũi rồi".

Sao đó Vũ Hoài Anh tiếp tục nói: "Nhiệm vụ săn một con Tam Thải Hỏa Lan Trúc Cơ đỉnh phong. Nhiệm vụ này có ta tham gia thì cũng đã mười chắc chính. Nhưng không ngờ trên đường trở về lại gặp phải người của Nhân Khôi Giáo".

"Nhân Khôi Giáo"? Võ Tiêu Dao nghe đến đây liền không khỏi nghi hoặc.

Thấy biểu tình của Võ Tiêu Giao, Vũ Hoài Anh liền giải thích:

"Nhân Khôi Giáo là giáo phái tà đạo chuyên săn gϊếŧ các tu sĩ để chế tạo khôi lỗi, vô cùng ác độc".

Nghe đến đó Võ Tiêu Dao ở sau lưng cảm giác lành lạnh.

"Má nó, bên ngoài nguy hiểm như vậy. Nam hài ra đường phải cẩn thận". Võ Tiêu Dao tự nhủ. Mặc dù hắn không sợ chết, nhưng chết rồi còn bị làm thành cái đồ chơi kia nghĩ thôi cũng thấy khó chịu rồi.

Vũ Hoài Anh lại tiếp tục nói: "Vì lúc tên Nhân yêu Khôi kia xuất hiện hắn chỉ xuất hiện một người còn chỉ là Trúc Cơ tần 4 nên ta và các sư đệ vì thế mà sơ xuất. Sao đó hắn lại gọi ra hai khôi lỗi Kim Đan tần 7. Bốn vị sư đệ kia chỉ là Trúc Cơ mà ta cũng chỉ có Kim Đan tần 4 nên không thể nào là đối thủ. Dù cố gắn để các sư đệ có thể chạy nhưng ta vốn không phải đối thủ của hai khôi lỗi kia. Kết quả bốn sư đệ kia của ta đều chết".

Nói đến đây của cổ của Vũ Hoài Anh giống như có gì đó nghẹn lại, nhưng hắn vẫn có nén xuống sao đó lại nói: "Trong lúc cấp bách ta sử dụng một trương na di phù ta mới có thể may mắng sống sót chạy đến đây".

Vũ Hoài Anh nói đến đây hai mắt của hắn không kìm được nữa bắt đầu rơi xuống hai dòng lệ.

Võ Tiêu Dao thầm nghĩ: "xem ra đạo tâm của sư huynh sẽ tổn hại không hề nhỏ đây! Vị sư huynh này quá thiện lương đi, việc này nói thế nào từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến huynh ấy".

"Chờ một chút".

Nghĩ đến điều gì Võ Tiêu Dao hỏi: "Sư huynh, huynh nói tên kia có hai khôi lỗi Kim Đan"?

Nghe đều này Vũ Hoài Anh lau hai khóe sao đó gật đầu.

Thấy thế Võ Tiêu Dao lại hỏi: "sư huynh không biết hai Kim Đan đó lúc còn sống có hay không ác chủ bài bảo mệnh"?

Cảm nhận được trong câu hỏi của Võ Tiêu Dao có chút gì đó không thích hợp nhưng Vũ Hoài Anh vẫn phối hợp trả lời: "Hẳn là có đi".

Nghe câu trả lời của Vũ Hoài Anh, Võ Tiêu Dao lại tiếp tục nói: "Cũng đồng nghĩ với việc dù có ác chủ bài bảo mệnh nhưng bọn chúng vẫn chết. Mà bên trong giáo phái của bọn chúng không chỉ có hai khôi lỗi Kim Đan đó".

Càn nghe Võ Tiêu Dao nói mùi nguy hiểm càn nặng, Vũ Hoài Anh hỏi: "Sư đệ, ý của sư đệ là"?

Võ Tiêu Dao tiếp tục nói: "Nếu bên trong giáo phái vẫn còn khôi lỗi Kim Đan mà còn là rất nhiều trong đó kiểu gì cũng có Kim Đan tu sĩ lúc còn sống cũng từng dùng qua na di phù để chạy trốn nhưng vẫn chết".

Đến đây Vũ Hoài Anh liền trợn mắt nói: "Ý của đệ là ta vẫn chưa chạy thoát hoặc là ta chạy thoát nhưng hắn vẫn có thể tìm được".

Sao đó hai người nhìn nhau đồng thanh nói: "Truy Tung Phù".

Lúc này, bên ngoài đại môn.

"Ầm..."

Một người đàng ông trung niên bị ném vào trong sân của trạm dừng chân.

Người đàng ông trung niên này tên là Lưu Thành Khôn, là thủ lĩnh của trạm dừng chân này. Tu vi đã là Trúc Cơ đỉnh phong.

Nghe thấy tiếng động, tất cả mọi người chạy ra, trong đó có cả Võ Tiêu Giao và Vũ Hoài Anh. Tất cả điều nhìn ra ngoài đại môn thấy bên ngoài có một thanh niên tầm 20 tuổi bước vào trong sân.

"Là hắn, hắn chính là người đã gϊếŧ bốn vị sư đệ kia"! Nhìn tên thanh niên đó Vũ Hoài Anh chỉ vào hắn nói.

Võ Tiêu Dao nghe vậy liền nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ: "Xong vậy là sắp phải xuyên không lần nữa"

Ngay lúc này trong đầu của Võ Tiêu Dao van lên một âm thanh

"Đinh: Hệ Thống Tuyệt Đối đã thành công kích hoạt".

"Hả... Hệ thống, ngươi đã đến. Con mẹ nhà ngươi đến sớm không bằng đến đúng lúc nha. Ta yêu ngươi chết mất". Võ Tiêu Dao kích động xém khóc.