Ở tầng hai, trong một phòng bệnh.
Hứa Phong nhìn thấy Diệp Sơ Tuyết nằm lặng lẽ trên giường như người đang ngủ.
Đặc điểm khuôn mặt của cô ấy rất thanh tú, chiếc mũi thẳng và đôi lông mày như lá liễu, mang đến cho người ta vẻ đẹp ba chiều. Cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải ngạc nhiên.
Không hổ là mỹ nhân nổi tiếng ở tỉnh Hán Giang, quả thực danh bất hư truyền!
Mẹ của Diệp Sơ Tuyết đi theo hắn vào trong và thì thầm: "Bác sĩ Hứa, cậu định chữa trị cho con gái tôi như thế nào?"
Hứa Phong cau mày.
Vừa bước vào phòng bệnh, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong phòng đã giảm đi rất nhiều so với những nơi khác, không khí còn có cỗ âm khí lạnh lẽo.
Chẳng lẽ...?
Hứa Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt bỗng sáng lên. Chẳng lẽ Diệp Sơ Tuyết chính là thể Thái Âm trong truyền thuyết ?
Thể Thái Âm là một thể chất cực kỳ hiếm có, chỉ xuất hiện ở phụ nữ.
Nếu cùng song tu với thể Thái Âm, nuôi dưỡng âm và bổ sung dương, việc tu hành sẽ đạt được kết quả gấp đôi với một nửa công sức.
Cho nên, thể chất này còn được gọi là “Đỉnh lô trời sinh”.
Về phần thân thể Thái Âm, đến một thời điểm nhất định sẽ chìm vào giấc ngủ sâu sau khi bị một số loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ, sẽ giống như tình trạng của Diệp Sơ Tuyết bây giờ.
Tất nhiên, những loại thuốc đó không phổ biến.
“Nếu thật sự là thể Thái Âm, thì dù những danh y này có kiểm tra thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân, vậy thì cũng có lý.”
Hứa Phong nghĩ thầm.
Nếu là một bác sĩ bình thường, dù có học y giỏi đến mấy, cũng có thể chưa từng nghe nói đến thân thể Thái Âm, chứ đừng nói đến việc tìm ra nguyên nhân bệnh tật và đánh thức người đang hôn mê?
Nhưng đó chỉ là dành cho người khác.
Nếu thực sự là thể Thái Âm hiếm có trong truyền thuyết thì việc giải cứu Diệp Sơ Tuyết đối với Hứa Phong chẳng khác gì trò trẻ con.
Hắn bình tĩnh nói với mẹ Diệp Sơ Tuyết: "Cởϊ qυầи áo của con gái bà ra đi, tôi cần châm cứu cho cô ấy."
Mẹ của Diệp Sơ Tuyết sửng sốt, vẻ mặt bối rối. Con gái bà còn trong trắng, chưa từng yêu ai, sao có thể khỏa thân trước mặt đàn ông?
Nhưng mà, khi bà nghĩ đến việc Hứa Phong có thể chữa khỏi bệnh đau dạ dày hơn mười năm của Diệp Giang Hà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mẹ của Diệp Sơ Tuyết vẫn hạ quyết tâm: “Tôi hy vọng cậu thực sự có thể đánh thức con gái tôi.”
Bà nghĩ thầm: "Nếu Diệp Sơ Tuyết thật sự có thể tỉnh lại, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nếu cô ấy không thể tỉnh dậy, với tư cách là một người mẹ bà đương nhiên sẽ tính sổ với Hứa Phong."
Bà đến bên giường, cởi bỏ quần áo của Diệp Sơ Tuyết, để lộ làn da trắng nõn, thanh tú và thân hình không tì vết của cô.
Đây là lần đầu tiên Hứa Phong nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp như vậy, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không khỏi nuốt nước bọt.
Mẹ của Diệp Sơ Tuyết lúng túng bước ra. Hứa Phong trấn áp ngọn lửa tà ác trong lòng, bước đến chỗ Diệp Sơ Tuyết, mở một gói kim bạc được gói trong gạc ra.
Sau khi khử trùng đơn giản, hắn lấy ra một cây kim bạc và đâm vào huyệt Đản Trung của Diệp Sơ Tuyết.
Hắn rút kim ra và quan sát. Trên kim bạc, hắn thấy một luồng khí lạnh mờ nhạt.
"Quả nhiên là thể Thái Âm, thật sự là hiếm thấy."
Thực tế, Thái Âm Thần Châm của hắn vẫn chưa phát triển hoàn thiện, bởi vì nó chỉ là một chút Thái Âm Khí. Hiện tại, khi chữa trị cho Diệp Sơ Tuyết, hắn chỉ cần thu thập một ít Thái Âm Khí.
Ngay sau đó, Hứa Phong lấy ra thêm hai mươi bảy chiếc kim bạc. Với tốc độ nhanh như chớp, hắn nhanh chóng cắm từng chiếc một theo phương pháp châm cứu Thái Âm. Các huyệt đạo trên mỗi chiếc kim đều được cắm một cách vô cùng chính xác.
Đây là bí kỹ đặc trưng của sư phụ hắn, các ma giáo chủ thế hệ trước. Thái Dương Thần Châm dùng để gϊếŧ người và Thái Âm Thần Châm dùng để cứu người. Mỗi thế hệ chủ ma giáo đều được gọi là Quỷ Y.
Hứa Phong ở trong tù tu luyện chăm chỉ bảy năm, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn làm chủ được nó.
Nhưng mà những gì hắn học được cũng đủ để hắn tung hoành khắp thế giới.
Mặc dù mẹ của Diệp Sơ Tuyết không hiểu nghệ thuật châm cứu nhưng bà vẫn có thể thấy ra tốc độ đâm kim của Hứa Phong thật đáng sợ. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc dường như không có ác ý của hắn, bà cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Sau khi Hứa Phong châm 27 chiếc kim bạc vào, hắn đặt tay lên cơ thể Diệp Sơ Tuyết và dùng một kỹ thuật cổ xưa để xoa bóp cho cô khiến cô đổ mồ hôi.
Dần dần, một luồng khí trắng xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, khiến mẹ của Diệp Sơ Tuyết sững sờ.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc con gái mình bị bao phủ bởi luồng khí này, vẻ mặt của bà dần trở nên phức tạp.
Ước chừng bảy tám phút sau, trên người Diệp Sơ Tuyết lấm tấm những hạt mồ hôi mịn, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi, nồng hơn mùi thơm trước đó gấp nhiều lần.
Ngay cả một người bình thường như mẹ của Diệp Sơ Tuyết cũng có thể ngửi thấy rõ ràng.
Khoảng mười phút sau, toàn thân Diệp Sơ Tuyết như bị ngâm trong nước, ngay cả ga trải giường cũng ướt đẫm mồ hôi.
Cả căn phòng tràn ngập một luồng không khí lạnh lẽo nồng nặc, khiến mẹ của Diệp Sơ Tuyết không khỏi rùng mình.
Nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán Diệp Sơ Tuyết dần biến mất, Hứa Phong hít một hơi thật sâu, rút những chiếc kim bạc ra và cất từng chiếc một.
Đôi mắt của Diệp Sơ Tuyết mở ra ngay lúc Hứa Phong rút cây kim bạc cuối cùng ra. Cô theo bản năng cảm thấy hơi lạnh.
Sau đó...
Cô nhìn thấy mình đang khỏa thân và đứng bên cạnh cô là một người đàn ông.
Mẹ của Diệp Sơ Tuyết nhìn thấy con gái mình tỉnh dậy. Trước khi kịp vui mừng, Diệp Sơ Tuyết đã hét lên: "Đồ biếи ŧɦái, anh là ai, muốn làm gì?!"
Hứa Phong không trả lời cô mà bình tĩnh nói với mẹ của Diệp Sơ Tuyết: "Người cô ấy ra nhiều mồ hôi, cho cô ấy uống thêm chút nước ấm, tôi đi đây."
Rồi hắn bước ra khỏi phòng bệnh không một chút do dự.
Diệp Sơ Tuyết xấu hổ, khó chịu và đau lòng: "Mẹ, chuyện gì vậy? Sao mẹ có thể trơ mắt nhìn con gái mình bị đối xử như vậy? Sao mẹ không nhờ người ngăn lại và đánh gãy chân hắn?"
Mẹ của Diệp Sơ Tuyết vui mừng khôn xiết, gần như khóc vì phấn khích: "Tiểu Tuyết, không phải như con nghĩ đâu. Người đó đến đây để chữa trị cho con, con đã hôn mê gần nửa năm rồi."
Bà kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra. Khi nghe điều này, cơn giận trong lòng Diệp Sơ Tuyết đã tiêu tan đi rất nhiều.
Nhưng khi nghĩ đến thân thể quý giá của mình bị một người đàn ông nhìn thấy, cô lại cảm thấy xấu hổ: "Mẹ tìm thấy người đàn ông đó ở đâu? Tên hắn là gì?"
Mẹ của Diệp Sơ Tuyết suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Họ Hứa." Hình như lúc trước dì Trương có nói tên là Hứa Phong."
"Cái gì? Hứa Phong?!"
...
Lữ Kiến Quốc và Diệp Giang Hà đã đứng bên ngoài rất lâu. Đương nhiên, họ đã nghe rõ lời nói của Diệp Sơ Tuyết.
"Tôi rất biết ơn thần y Hứa," Diệp Giang Hà cúi đầu cảm ơn hắn nhiều lần.
Nếu không có hắn ra tay, liệu không biết Diệp Sơ Tuyết có tỉnh lại được không...
Vừa nói ông vừa đưa một tấm séc cho Hứa Phong: "Tám triệu này chỉ là chút lòng thành, tôi hy vọng thần y Hứa sẽ nhận nó."
Hứa Phong đến cứu Diệp Sơ Tuyết hoàn toàn vì lòng tốt và cảm kích cô, vì vậy hắn đã không nhận tấm séc tám triệu này. Thay vào đó, hắn nói: “Tôi sẽ viết cho ông hai đơn thuốc ở đây, một đơn thuốc dành cho con gái ông, còn một đơn thuốc nữa có muốn hay không, còn phải xem ông có sẵn sàng đưa cho tôi không."
"Được, được" Diệp Giang Hà đáp.
Ông không ngờ rằng Hứa Phong sẽ không nhận tiền.
Lúc này Hứa Phong đã tạo cho ông ấn tượng về một cao nhân ngoài cuộc không thể đánh giá bằng mắt thường. Ông gật đầu đáp ứng, không nhất quyết đưa tiền nữa.
Hứa Phong đưa hai đơn thuốc cho ông Diệp Giang Hà, sau đó quay người rời đi.
Lữ Kiến Quốc nhanh chóng ngăn hắn lại: "Bác sĩ Hứa, tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra trước đó. Cậu có thể cho tôi biết trình trạng vấn đề của cô Diệp như thế nào không?"
Diệp Giang Hà cũng rất ngạc nhiên, tại sao nhiều bác sĩ như vậy, ngay cả các bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước cũng không thể tìm ra nguyên nhân của căn bệnh này.