Thiếu nữ hồng y nhìn vết thương trên người nam tử thanh y, lo lắng hỏi: ""Ca, huynh không sao chứ?"
Nam tử thanh y lắc lắc đầu, nhẹ giọng trấn an: ""Ta không sao, muội không cần lo lắng.""
Sau khi xác nhận đối phương không có vấn đề gì nghiêm trọng, lúc này hai người đồng thời nhìn về phía hai người vừa xuất hiện.
Lại thấy thái độ dè chừng của tên thủ lĩnh hắc y nhân, biểu tình nam tử thanh y và thiếu nữ hồng y trở nên kinh ngạc.
Cố Vệ Hàm một thân huyền y mạnh mẽ bất phàm, lạnh lùng mở miệng: ""Ngươi không cần biết."" Cô chỉ thờ ơ liếc tên thủ lĩnh hắc y nhân một cái, rồi xoay qua cho Đường Uyên một ánh mắt.
Đường Uyên hiểu ý, chậm rãi đi về phía hai người kia.
Không có mệnh lệnh của tên thủ lĩnh hắc y nhân, đám hắc y nhân cũng không làm ra hành động gì, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Uyên.
Tuy trong lòng Đường Uyên có chút khẩn trương, nhưng cô một chút cũng không sợ hãi.
Có Cố Vệ Hàm ở đây, cho dù chỉ là một sợi tóc của cô, đám người này cũng đừng hòng chạm tới.
Còn vì sao cô lại tự tin như vậy á hả?
Đường Uyên tỏ vẻ.
Người được tung hô là nữ chiến thần trên tuyền tuyến, khiến bọn khủng bố nghe tên đều phải e sợ, tuổi còn trẻ đã trở thành thiếu tướng của hiệp hội quân đội cấp quốc gia, nếu không phải xảy ra sự kiện lần đó, bị mẹ Cố bắt ép trở về kế thừa gia nghiệp thì Cố Vệ Hàm đã sớm trở thành thượng tướng trẻ tuổi có năng lực nhất trong quân đội rồi.
Nói đùa, mấy tên tép riu này sao có thể là đối thủ của Cố Vệ Hàm chứ.
Đường Uyên rất nhanh liền tới chỗ hai người, cô nhìn hai người một lượt, mở miệng quan tâm hỏi: ""Không sao chứ, bị thương có nghiêm trọng không?"
Hai người đều lắc đầu tỏ ý không sao.
Nam tử thanh y chắp tay thi lễ theo kiểu người trong giang hồ, hắn mở miệng nói: ""Đa tạ hai vị đã có lòng muốn cứu huynh muội chúng ta, nhưng chuyện này vốn không liên quan đến hai vị, chúng ta không thể liên lụy đến hai người, vẫn mong cô nương và vị công tử này nhanh chóng rời đi.""
Hồng y thiếu nữ cũng chắp tay thi lễ, nhẹ giọng tiếp lời ca ca: ""Mục đích của đám hắc y nhân này là tính mạng của hai huynh muội bọn ta, chỉ cần hai việc không can thiệp thì bọn chúng cũng sẽ không làm gì hai vị.""
Thấy sự dè chừng và cảnh giác của tên thủ lĩnh hắc y nhân, trong lòng hai người vô cùng rõ ràng.
Vị công tử và cô nương này chắc chắn không đơn giản, nói không chừng sẽ cứu được hai huynh muội bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm liên lụy đến người không liên quan, huống chi hai người này lại muốn giúp bọn họ, vì thế hai huynh muội đều ăn ý mong muốn hai người rời đi.
Đường Yên nghe thấy vậy, hơi ngẩn ra một lúc.
Vốn ban đầu cô còn băn khoăn việc Cố Vệ Hàm muốn cứu hai người xa lạ này, nhưng bây giờ nỗi băn khoăn kia hoàn toàn tan biến.
Trong tình cảnh nguy hiểm tới tính mạng, gặp người có thể giúp mình lại không cầu xin giúp đỡ, mà phản ứng đầu tiên là sợ liên lụy đến bọn cô.
Có thể thấy, hai người này là người lương thiện.
Đã vậy sao có thể không cứu đây, Đường Uyên tự nhận mình không phải là người thấy chết không cứu, Cố Vệ Hàm vì việc nghĩa không màng đến bản thân kia cũng không ngoại lệ.
Vì thế, Đường Uyên nhẹ nhàng cười nói: ""Hai người yên tâm, chúng ta đã nói muốn cứu thì nhất định sẽ cứu, nếu không hai chúng ta cũng không xuất hiện làm gì.""
Hai người sững sờ.
Nam tử thanh y nhìn về phía Cố Vệ Hàm và tên thủ lĩnh hắc y nhân đang đối diện nhau, nhíu mày do dự: ""Nhưng mà...""
Đường Uyên hiểu ý hắn muốn nói là gì.
Hẳn là sợ nhiều người như vậy, Cố Vệ Hàm không đối phó nổi.
Cô cười khẽ, một chút cũng không lo lắng nói: ""Yên tâm đi, huynh ấy lợi hại lắm, bọn họ không phải là đối thủ của huynh ấy đâu, đám người đó rất nhanh sẽ được giải quyết."" Giọng điệu vô cùng đương nhiên.
Hai người nghe vậy thì ngẩn ra.
Đám hắc y nhân đó ít nhất cũng đến trăm người, đã thế toàn là cao thủ, hai huynh muội bọn họ phải khó khăn lắm mới gϊếŧ được vài tên còn phải chật vật chạy trốn.
Sao nghe ngữ khí của vị cô nương này, giống như một mình vị công tử kia, có thể giải quyết bọn họ một cách nhẹ nhàng như gϊếŧ một con kiến vậy.
Nhưng hai người cũng không tiện nói gì, chỉ có thể gật đầu miễn cưỡng.
Thấy biểu tình không mấy tin tưởng của hai người, Đường Uyên cũng không giải thích nhiều.
Đợi hai người tận mắt chứng kiến, tất nhiên sẽ tin thôi.
Toàn bộ cuộc trò chuyện của ba người, đều bị tên thủ lĩnh hắc y nghe thấy không xót một chữ.
Hắn càng thêm chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Trong lòng hắn càng thêm trầm trọng và cảnh giác.
Hắn nhìn Cố Vệ Hàm bình tĩnh đứng đối diện, trầm giọng nói: ""Việc này không liên quan đến các hạ, vẫn mong các hạ đừng can thiệp vào.""
Cố Vệ Hàm vuốt ve ngón tay, giọng nói lạnh lùng mát lạnh, mang theo ý không chút thương lượng: ""E là không được, hai người bọn họ ta nhất định phải đưa đi.""
Sắc mặt tên thủ lĩnh hắc y nhân tối sầm, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, cắn răng nói: ""Vậy thì chỉ có thể đắc tội, người trong giang hồ coi trọng nhất là chữ tín, ta đã nhận được ủy thác của người khác, hôm nay nhất định phải lấy mạng của hai người kia, không thể để các hạ mang người đi."" Hắn vừa dứt lời liền ra hiệu cho đám hắc y xông lên.
Sau đó, đứng một bên quan sát, có ý định muốn tìm ra nhược điểm của Cố Vệ Hàm.
Đôi mắt Cố Vệ Hàm hơi lóe, nhưng cũng không có ý định hành động ngay, chỉ nhìn đám hắc y nhân cầm vũ khí ùn ùn lao tới.
Tên thủ lĩnh hắc y nhân thấy vậy thì nghi hoặc.
Sao nam tử này lại không động thủ?
Chẳng lẽ là hắn đoán sai sao?
Hai người kia thấy vậy, cũng rất lo lắng.
Vị công tử này không phải là phản ứng không kịp chứ?
Chỉ có Đường Uyên, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Khi hàng loạt mũi kiếm của đám hắc y nhân chỉ còn cách Cố Vệ Hàm mấy bước chân, lúc này thân thể cô mới hơi động.
Mọi người chỉ thấy thân ảnh huyền y chợt lóe qua với tốc độ rất nhanh, xuyên qua vài tên hắc y nhân, sau đó mấy tên hắc y nhân đó liền ngã xuống đất, biểu cảm của mấy tên hắc y nhân đều là trợn trừng mắt không thể tin được, mọi người nhìn thấy được trên cổ mấy tên hắc y nhân đều có một vết cắt do đoản đao gây ra, rất hiển nhiên vết thương này đã lấy mạng bọn họ.
Một chiêu đoạt mạng.
Động tác của Cố Vệ Hàm vô cùng nhanh gọn dứt khoát, chẳng mấy chốc đã hơn phân nửa đám hắc y nhân đã ngã xuống.
Khi bọn họ phản ứng lại, đám hắc y đã bị Cố Vệ Hàm giải quyết hết chỉ còn lại một mình tên thủ lĩnh hắc y nhân, thi thể nằm la liệt dưới đất tản ra mùi máu tươi nồng nặc.
Ngoại trừ Đường Uyên, ba người còn lại đều là biểu tình khϊếp sợ, không thể tin được.
Chỉ vẻn vẹn một khắc mà đám hắc y nhân này đều đã chết hết, cao thủ gần một trăm người vậy mà chết không kịp phản ứng.
Nam tử này thật đáng sợ!!!!
Đường Uyên nhếch môi cười cười, âm thầm cảm thán.
Đã xuất ngũ trở về làm tổng tài an nhàn mấy năm, mà thân thủ của A Hàm một chút cũng không thụt lùi a.
Không hỗ danh là nữ chiến thần trên tuyền tuyến.