Điên Khùng

Chương 27: Thật sự là một chuyện cười à?!

“Lan Đình không thích ăn thịt sao?”

Có Sầm Lan Chỉ ở đây, ăn không nói là chuyện không thể nào, cũng may Vệ Cẩn Chi cũng không để bụng điểm này, nghe vậy liền gật đầu, “Thức ăn chay cũng rất ngon.”

“Phải không? Trước đây ta cũng đã ăn thử đồ ăn chay, hương vị thật sự rất nhạt.”

Sầm Lan Chỉ vẫn luôn nhìn một đống đồ ăn chay trước mặt Vệ Cẩn Chi, nhìn lại đồ trước mặt mình vô cùng đối lập.

Động tác của Vệ Cẩn Chi dừng một chút, nhìn thức ăn chay trước mặt bỗng nhiên mở miệng nói:

“Trước đây có một đôi huynh đệ, ca ca chỉ thích ăn thịt, đệ đệ chỉ thích ăn chay. Sau đó quê nhà bọn họ mất mùa, đệ đệ dựa vào rau dại đề ăn nên sống cũng không tệ lắm, kết quả ca ca liền gϊếŧ hắn ăn luôn.”

Đông Phong và Nam Phong đứng ở bên cạnh trong lòng đồng thời rơi lộp bộp, kêu to không xong rồi. Tới rồi, thói quen không tốt của công tử lại tới nữa!

Công tử nhà họ cái gì cũng tốt, chính là có một chuyện, hắn đặc biệt thích kể một ít chuyện kỳ quái chẳng hề buồn cười chút nào. Chỉ có một mình công tử cảm thấy chuyện kỳ quái đó buồn cười, đừng nói cười, mỗi lần chỉ cần nghe thôi cũng làm Đông Phong Nam Phong cảm thấy dựng tóc gáy.

May mắn công tử chỉ chia sẻ chuyện cười ở trước mặt người mà hắn thừa nhận, trước mắt cũng chỉ có mấy người bọn họ cùng với hai vị công tử chí giao hảo hữu được may mắn nghe, hiện giờ lại có thêm một phu nhân.

Hai vị bằng hữu kia của công tử mỗi lần công tử bỗng nhiên có linh cảm kể câu chuyện cười đều biểu hiện ra rằng không thể lý giải, dần dần làm lơ theo thói quen, nhưng mà công tử vẫn luôn không từ bỏ sở thích kể chuyện cười này của mình. Bởi vì công tử chỉ thật tình thừa nhận hai vị đó, nên họ bắt buộc phải nghe mấy câu chuyện cười ấy từ lâu rồi, ngay cả khi thỉnh thoảng viết thư đàm luận chính sự công tử cũng sẽ đôi lúc tiện thể viết thêm một ít chuyện cười đáng sợ khủng bố mà người cho là buồn cười trong thư.

Đông Phong và Nam Phong đều cảm thấy có lẽ trên thế giới này sẽ không có ai cộng minh được với công tử xuất hiện, nhưng mà công tử lại thường nói, rồi sẽ tìm được người có thể thưởng thức chuyện cười của hắn.

Hai người bọn họ chưa bao giờ tin điều đó, nhưng cho tới bây giờ, tận mắt nhìn thấy phu nhân dưới tình huống hoàn toàn không hiểu rõ, nghe hết chuyện cười của công tử bỗng nhiên cười đến nỗi cả người run rẩy, thậm chí còn ghé vào bàn đập đập. Ban đầu Đông Phong và Nam Phong còn lo phu nhân sẽ bị chuyện cười của công tử dọa chạy, biến thành kinh ngạc đối với phản ứng của phu nhân.

Đây là một phản ứng rất bình thường khi nghe một câu chuyện cười, nhưng lại làm cho bọn họ cảm thấy thế giới này trở nên càng ngày càng kỳ quái. Thì ra trên thế giới thật đúng là có người có thể hiểu được và có phản ứng chính xác với câu chuyện cười của công tử sao? Thì ra chuyện công tử kể, thật sự là một chuyện cười à?!

Giờ khắc này, trong lòng Đông Phong và Nam Phong cảm thấy vui thấy cho công tử nhà mình, hai người đều nhịn không được tò mò muốn hỏi phu nhân, chuyện cười này thật sự buồn cười ở chỗ nào. Bọn họ đi theo công tử nhiều năm như vậy, mỗi lần cũng rất muốn miễn cưỡng phối hợp công tử một chút nhưng hoàn toàn làm không được, bởi vì không cảm thấy chuyện của công tử buồn cười ở điểm nào.

Dưới hai đôi mắt biểu đạt sự phức tạp rằng hoàn toàn xem không hiểu cùng với một đôi mắt vui vẻ vì cuối cùng cũng có người hiểu được, Sầm Lan Chỉ gần như cười lăn lộn trên mặt đất.

Vất vả lắm mới dừng lại được, nàng lau nước mắt bị chảy ra, hỏi Vệ Cẩn Chi:

“Ta thật không ngờ Lan Đình cũng biết kể chuyện cười, ta bị chàng chọc cười chết mất. Trước đây chưa từng có ai có thể sử dụng chuyện cười nào để làm ta cười đâu, Quỳnh Chi còn nói trên thế giới này sẽ không có chuyện cười làm cho ta cảm thấy buồn cười đâu.”

Biểu tình trên mặt Vệ Cẩn Chi càng thêm nhu hòa, hắn có chút cảm thán nói:

“Lan Chỉ là người cười duy nhất sau khi nghe xong chuyện cười ta kể.”

“A, vì sao? Rõ ràng buồn cười như vậy mà.”

“Ta cũng rất không thể lý giải.”

Nghe hai người này đàm luận, Đông Phong và Nam Phong đứng ở một bên tiếp tục bày ra vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong nội tâm tâm lý hoạt động không ngừng đổi mới. Lúc này, trong lòng bọn họ đồng thời xuất hiện một câu “Quả nhiên nồi nào úp vung nấy”. Bọn họ như vậy, quả thực là một đôi trời đất tạo nên.

Quả nhiên hai người họ không thể lý giải thế giới của công tử và phu nhân, tựa như bọn họ không thể lý giải được vì sao công tử và phu nhân lại phát triển nhanh đến như vậy, bắt đầu từ trạng thái chướng mắt với tất cả mọi người, bỗng nhiên lại hấp dẫn lẫn nhau lại còn phát triển như vũ bão.

Sầm Lan Chỉ dứt khoát vứt bỏ đồ ăn trước mặt mình, chạy đến bên phía Vệ Cẩn Chi cùng ăn đồ ăn chay, mỹ kỳ danh rằng là để thưởng thức những thứ Vệ Cẩn Chi yêu thích. Nhưng mà trong mắt hai gã sai vặt, phu nhân chỉ là đang mượn hết cơ hội để đùa giỡn công tử nhà mình mà thôi. Dùng bữa phải dùng bữa tử tế, mâm còn nhiều đồ ăn như này, sao lại cứ phải một hai gắp đồ ăn trong chén của công tử để ăn!

Đông Phong thật sự hoài nghi rằng lúc trước có phải phu nhân không phải là một khuê tú hay không, làm gì có vị tiểu thư nào mà không câu nệ tiểu tiết như thế, quả thực còn hảo sảng hơn cả một nam tử. Lại còn đùa giỡn công tử không thèm che giấu trước mặt bọn họ, có phải lúc không có mặt bọn họ nàng sẽ đè công tử ra rồi lột quần áo của hắn hay không!

Từ một ý nghĩa nào đó, Đông Phong luôn có thể xuyên qua hiện tượng đi thẳng đến bản chất. Cái này cũng chưa tính là cái gì, chờ đến khi Vệ Cẩn Chi mở miệng nói đêm nay phu nhân ngủ lại, Đông Phong và Nam Phong đều cảm thấy tình huống thật sự rất nghiêm túc. Đây là có ý gì? Là đêm nay bọn họ đều mất ngủ đúng không!

Làm cho bọn họ đã từng hoài nghi rằng thật sự công tử đoạn tụ cuối cùng cũng quyết định dâng lên đồng tử thân của mình. Như vậy đến lúc thời điểm thật sự xảy ra, bọn họ có cảm giác mình không thừa nhận nổi, cực kỳ hy vọng mọi người cùng đến để thừa nhận tin sét đánh kinh thiên này.

Cuối cùng công tử cũng muốn từ biệt một thân thuần khiết của mình, tuy rằng thật sự rất dọa người nhưng mà vì sao lại cảm thấy rất cảm động vậy? Đông Phong nhịn không được nức nở một tiếng.

Sầm Lan Chỉ tò mò nhìn Đông Phong bỗng nhiên khóc ra tiếng, hỏi: “Sao tự dung ngươi lại khóc vậy?”

“Phu nhân, nô tài chỉ là quá cảm động, ngài nhất định phải đối xử với công tử của chúng ta thật tốt.”

Hắn dùng ống tay áo xoa xoa đôi mắt, không nhìn thấy nụ cười ngày càng tươi của Vệ Cẩn Chi.

“Yên tâm, ta sẽ cố gắng nhẹ một chút.”

Sầm Lan Chỉ tỏ vẻ hiểu được sự lo lắng của Đông Phong.

Tuy Đông Phong thường kêu trong lòng ‘ phu nhân lại đùa giỡn công tử, không thể nhẫn ’; ‘ trời đất ơi, công tử lại bị đùa giỡn, thật đáng thương ’ linh tinh, nhưng mà giống với Nam Phong, thật ra vô cùng vui mừng vì công tử đã tìm được phu nhân rồi, từ cách hắn nhanh chóng đổi giọng gọi Sầm Lan Chỉ là phu nhân là có thể nhìn ra được. Tuy lúc này bị mấy lời của Sầm Lan Chỉ nghẹn họng nhưng mà vẫn thấy cảm động rớt nước mắt.

Đông Phong vẫn còn đang tự thấy cảm động nên không nhìn thấy nụ cười ngày càng tươi của Vệ Cẩn Chi, nhưng mà Nam Phong nhìn thấy rồi, hắn không thể tiếp tục ngồi nhìn đồng bọn của mình phạm lỗi ngu như vậy được nữa, lập tức kéo Đông Phong lui xuống, tỏ vẻ đi chuẩn bị nước tắm cho công tử và phu nhân.

Hai người nhanh chóng rời đi, để lại Vệ Cẩn Chi và Sầm Lan Chỉ, Sầm Lan Chỉ an ủi nói:

“Lan Đình cứ yên tâm, ta biết thân thể chàng không tốt, đến lúc đó cứ để ta tới là được rồi.”

“Vậy thì…… làm phiền Lan Chỉ.”

Vệ Cẩn Chi không giải thích gì hết, cười đến trời quang trăng sáng mây tan.

****

Đêm ở U Hoàng Quán tràn ngập sự tĩnh lặng giữa tiếng côn trùng mùa hạ, tiếng lá trúc xào xạc trong gió.

Một tòa nhà mái duy nhất được bao quanh bởi một rừng trúc rộng lớn, người đứng ở trong đình giống như đứng giữa một hồ nước, ánh sáng nhìn thấy đều nổi ở trên mặt nước, ánh trăng dường như phản chiếu ở mặt nước. Gió đêm như gợn sóng lăn tăn, đèn l*иg như ánh đền bồng bềnh phủ trên mặt nước.

Ánh trăng đêm nay vô cùng đẹp, minh nguyệt treo ở vòm trời, tuy rằng không phải trăng tròn cũng không phải trăng khuyết như ngày rằm, nhưng mà lại rất sáng giữa không gian mông lung. Vài đám mây trôi lững lờ, như một tấm lụa mỏng vắt ở mặt trăng, khiến nó càng thêm mơ hồ và duyên dáng.

Ở Vệ gia, U Hoàng Quán giống như một nơi rời xa ồn ào náo nhiệt nơi trần thế, tọa lạc trong núi sâu yên tĩnh, không nghe thấy một tiếng người.

Sầm Lan Chỉ mặc áo dài của Vệ Cẩn Chi, mái tóc dài nửa khô rời rạc xõa ở sau lưng, dù bận vẫn ung dung ngắm trăng ngắm cảnh, giống như tên háo sắc lúc trước không phải nàng vậy. Sầm Lan Chỉ chính là như vậy, chuyện càng gần trước mắt lại càng không vội, thường xuyên gây ảo giác lặp đi lặp lại cho người ta, Quỳnh Chi đã bị điều này tra tấn sâu sắc.

Nhưng mà Vệ Cẩn Chi vẫn là Vệ Cẩn Chi, hắn vĩnh viễn cũng trầm ổn hơn Sầm Lan Chỉ. Khoác chiếc áo choàng màu xanh lơ, tay hắn cầm một ngọn đèn đi đến bên cạnh Sầm Lan Chỉ, “Muốn đi dạo trong rừng trúc một lát không?”

Hai người liền đi theo đường lát đá vào sâu trong rừng trúc, dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện. Trong rừng trúc rất tối, đèn l*иg trong tay, Vệ Cẩn Chi chỉ chiếu sáng một mảnh thiên địa dưới chân hai người, Vệ Cẩn Chi phối hợp bước đi của Sầm Lan Chỉ, hai người sánh vai chậm rãi bước đi, trong rừng trúc có chim bị kinh động bay lên, mang theo sự xao động của bóng trúc.

Nghiêm khắc mà nói, đây cũng không phải tình cảnh mỹ diệu, ít nhất theo trải nghiệm một cá nhân, nó hoàn toàn khác với những gì được miêu tả trong thoại bản. Bầu không khí khá đáng sợ nhưng mà Sầm Lan Chỉ và Vệ Cẩn Chi cũng chẳng để ý, cả hai đều trông bình thường. Cảm thấy không tốt chỉ có Đông Phong và Nam Phong đi theo bảo vệ, vừa phải đảm bảo không bị phát hiện, vừa phải chú ý đến hai người, càng quan trọng hơn là Đông Phong sợ quỷ.

Bỗng nhiên, Vệ Cẩn Chi giữ chặt Sầm Lan Chỉ, nhặt một cây gậy trúc mỏng ở ven đường, sau đó thấy tay áo hắn lay động, cây gậy trúc kia lao nhanh về bóng tối cách bước ngoặt vài bước, nhanh đến nỗi Sầm Lan Chỉ cũng không có thấy rõ động tác của hắn.

Chờ hắn lấy gậy trúc lại, Sầm Lan Chỉ phát hiện đầu bên kia của gậy trúc có một con rắn, vừa vặn xuyên thẳng qua đầu xiên lên. Xung quanh tối đen như vậy, nàng căn bản không phát hiện dưới chân cách đó không xa có một con rắn như thế, dưới tình huống như vậy mà đơn giản một phi đã trúng đầu con rắn…… Sầm Lan Chỉ cảm thấy có lẽ mình phải suy xét lại người trong lòng mình có thật sự thân thể gầy yếu hay không.

“Là một con rắn Trúc Diệp Thanh, trong rừng trúc thường xuyên có loại rắn này. Chúng ta đều không sợ, nhưng nếu Lan Chỉ không chú ý sẽ gặp nguy hiểm, ngày mai để Đông Phong vào rừng trúc bắt rắn đi.”

Vệ Cẩn Chi nói, tùy tay ném gậy với con rắn đã chết trong tay xuống.

Đông Phong đi theo ở đằng sau nghe thấy chủ tử nói vậy lập tức rơi lệ đầy mặt, hắn vẫn còn chưa hiểu mình chọc giận chủ tử ở chỗ nào, vì sao luôn muốn trừng phạt hắn như vậy.

“Lan Đình, chàng bệnh thật hay giả vậy.”

Sầm Lan Chỉ nghiêm túc hỏi. Không nghiêm trọng cũng không sao, nó sẽ quyết định đến cường độ lăn giường sau này.

“Mặc kệ thật giả, nhất định sẽ làm Lan Chỉ tận hứng.”

Vệ Cẩn Chi nghe ra thâm ý trong lời Sầm Lan Chỉ, mỉm cười trong ánh lửa mờ mịt.

Hai người dạo bước trong rừng trúc rồi trở về, đi vào phòng.

Đông Phong và Nam Phong lén lút sờ đến bên cửa, nương theo ngọn đèn dầu bên trong nhìn thấy phu nhân như lang như hổ nhào về phía công tử, cười lớn như một phụ nữ làm chủ gia đình, cười đến mức hai người Đông Phong Nam Phong run rẩy rụt rụt cổ.

Nam Phong vừa cảm thán tốc độ cởi y phục của phu nhân cực nhanh, vừa não bổ với tình cảnh trong căn phòng đã bị thổi tắt nến chìm vào đêm đen, Đông Phong lau nước mắt ngồi ở bậc thang. Nam Phong ngồi cạnh hắn, vỗ vỗ bờ vai an ủi hắn,

“Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày như vậy thôi, chúng ta hẳn nên cảm thấy vui mừng vì thiếu gia tìm được một nửa của mình.”

“Ừ, trong lòng ta vừa vui vừa lo, ta lo sau này phu nhân không đối xử tốt với công tử.”

Đông Phong nức nở nói, móc môt chiếc khăn tay vuông trong ngực lau nước mũi.

“Aiiiiii, sau này công tử là của người khác rồi.”

Nam Phong ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trên mặt có ưu thương nhàn nhạt, trong mắt cũng ngấn lệ.

Cố gắng kiên cường nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà để nước mắt chảy xuống, Nam Phong nhận lấy khăn tay Đông Phong đưa qua lau lau nước mắt, bỗng nhiên phản ứng lại, giơ kia khăn hỏi: “Vừa rồi huynh lau nước mũi đấy à?”

“Đúng vậy.”