Điên Khùng

Chương 21: Muội đã đến rồi

Mỗi vị công tử Vệ gia ở nhà chính Vệ gia đều có một tòa sân viện độc lập, mà các tiểu thư cũng có viện của mỗi người. Chiếu Hoa Viện mà Sầm Lan Chỉ ở hiện giờ là viện của Vệ ngũ công tử, bởi vậy Vệ gia to lớn như nào cũng có thể thấy được một chút.

Viện của mỗi vị công tử đều có đặc sắc riêng của từng người được cải biến dựa theo sở thích của bọn họ. U Hoàng Quán làm cho Sầm Lan Chỉ có cảm giác giống như con người Vệ Cẩn Chi. Thanh tĩnh, trầm tĩnh, yên lặng, yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.

Đó là loại cảm giác thoát khỏi hỗn loạn với ngoại vật, như này làm cho người ta có cảm giác tiêu dao. Tuy rằng tiêu sái nhưng lại cô độc, giống hệt với nàng, có lẽ đây là nguyên nhân mà nàng bị hắn hấp dẫn.

Tường ngoài U Hoàng Quán là một mảnh phấn bạch, từ bên trong ngói đen tường trắng tràn ra một mảnh trúc xanh, rõ ràng mà cũng rất thuần túy, chỉ nhìn từ xa đã cảm thấy nắng nóng lập tức biến mất sạch sẽ.

Cửa viện đã khóa, Quỳnh Chi tiến lên cầm vòng đồng gõ vang, một cánh cửa liền được mở ra từ bên trong, một gã sai vặt mặc thanh y kính cẩn đứng ở nơi đó,

“Ngũ thiếu phu nhân, mời.”

Bộ dáng như thể đã sớm biết nàng sẽ đến.

Sầm Lan Chỉ mang theo Quỳnh Chi đi vào bên trong, trên mặt nở nụ cười còn tươi hơn nữa. Bước vào trong sân không nhìn được kiến trúc chỉ có thể thấy được một rừng trúc thật lớn đang rung động rào rạt, con đường lát đá xanh từ cửa vẫn luôn uốn lượn kéo dài vào sâu trong rừng trúc. Đi trên đường đá xanh, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy đường chân trời màu xanh, nhưng mà lá trúc trên đỉnh đầu lại che đi phần lớn ánh sáng mặt trời, cho dù có dừng ở trên người cũng chỉ là chút ánh sáng nhỏ vụn.

So sánh nơi này với bên ngoài quả thực giống như hai mùa khác nhau. Con đường quanh co, xung quanh cứ mỗi một đoạn sẽ có một chân đèn tượng đá tạo hình cổ xưa. Sầm Lan Chỉ thích cảnh đẹp, mỹ từ “đẹp” này không phải chỉ cảnh sắc xinh đẹp được người người khen ngợi, mà là bất kỳ cảnh vật nào khiến nàng cảm thấy tâm tình sung sướиɠ có thể dùng từ “đẹp” đó chính là cảnh đẹp.

Bởi vậy nàng không nóng vội, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng trúc, đi bộ được một nửa nàng nghe được tiếng nước chảy róc rách. Có một dòng suối thanh trong suốt chảy ra từ bên trái của rừng trúc, biến mất ở bên phải, vì thế ở phía trước đường nhỏ đá xanh liền xuất hiện một chiếc cầu gỗ nhỏ. Qua cầu, lúc này Sầm Lan Chỉ mới thấy mái hiên nhô lên như ẩn như hiện ở giữa rừng trúc.

Ở U Hoàng Quán thứ có nhiều nhất chính là trúc, rừng trúc vây quanh bốn phía, chỉ có đúng một tiểu viện được xây dựng ở trung tâm, cũng không có cảm giác cung điện đình đài san sát trùng trùng điệp điệp như ở các viện khác. Cũng không thấy cảnh tượng tôi tớ thành đàn, nhìn còn thanh tịnh hơn cả Chiếu Hoa Viện của nàng.

Trong viện có hòn non bộ, chậu cây, bàn đá ghế đá, có một ao nhỏ nuôi hai con cá màu đỏ hai đuôi linh động, có một cái lu cực lớn màu đen ở trong góc, còn có cả một gốc cây quả Hồng Thụ cao vượt cả lầu hai, đã ra không ít quả hồng, ở trên đầu cành vẫn là màu xanh vàng.

Màu sắc rực rỡ duy nhất ở trong tiểu viện thanh tĩnh này, hoặc là nói U Hoàng Quán này đại khái chính là Lăng Tiêu Hoa léo lên mái ngói màu đen. Lăng Tiêu Hoa đúng lúc đang nở rộ, những bông hoa nhỏ màu son chụm lại thành từng mảnh giữa mảnh màu xanh lục, giống như thác nước chảy xuống từ lầu hai.

Người ta nói nhìn từ tiểu viện là có nhìn ra được ba phần con người của chủ nhân nơi đây quả thực không giả. Nhưng mà ở U Hoàng Quán, đánh đàn Tam Thập Lục hay ngồi huýt sáo vang dội. Đến tột cùng U Hoàng Quán này là hắn muốn cho người ta xem, hay là hắn muốn như vậy thật? Nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Hoa chìm nổi ở giữa rừng trúc phía sau tiểu viện, trong mắt Sầm Lan Chỉ có thêm vài phần ý cười.

Khi Sầm Lan Chỉ đang nhìn Lăng Tiêu Hoa nở nụ cười ý vị không rõ, Vệ Cẩn Chi ở trong phòng cũng chậm rì rì uống hết chén thuốc đắng ngắt đen như mực. Nam Phong đã quen nhìn công tử nhà mình uống thuốc như uống trà mà mặt không đổi sắc, ngửi mùi thuốc kia hắn đã hoài nghi không biết bao nhiêu lần ở trong lòng, thật ra công tử nhà mình căn bản là không có vị giác.

“Công tử, Ngũ thiếu phu nhân đã tới, đang ở bên ngoài.”

Nam Phong tiếp nhận chén thuốc nhịn không được nói.

“Ta nói rồi, nàng sẽ tự tới, ngươi đi xuống đi.”

Vệ Cẩn Chi dựa vào trên đầu giường cười nhạt, chỉ mặc áσ ɭóŧ màu trắng, từ cổ áo lộ ra một đoạn da thịt tuyết trắng.

Quỳnh Chi hoàn toàn không hiểu nổi tiểu thư đang nghĩ cái gì, lúc trước bảo muốn tới tìm Tứ công tử, tới cửa rồi lại vẫn luôn đứng ở chỗ này ngắm hoa chằm chằm, chẳng có chút ý định vào gặp người ta. Nếu không tới thì mau về mà ngủ trưa, còn muốn tới thì dứt khoát mở cửa đi vào, làm gì mà như bà bà ma ma thần thần bí bí, Quỳnh Chi vẫn luôn thích hành sự dứt khoát lưu loát cố gắng kìm chế chính mình không phá vỡ hình tượng của tiểu thư nhà mình trước mặt người ngoài, cho nên bản mặt Quỳnh Chi càng giống cái ván cửa.

Cuối cùng, Sầm Lan Chỉ cũng ngắm hoa thưởng hoa đủ rồi, chẳng cần chào hỏi đi thẳng đến cửa chính của tiểu viện, duỗi tay đẩy ra.

Quỳnh Chi kinh ngạc nhìn đứng hai ‘cái’ đứng ở hai bên cửa, hình như hai gã sai vặt này tên là Đông Phong và Nam Phong. Thấy bọn họ như không nhìn thấy động tác của tiểu thư nhà mình, họ rũ mắt đứng ở nơi đó như một pho tượng hoàn toàn không muốn ngăn cản, Quỳnh Chi không thể đứng vững được nữa, vội vàng đuổi theo Sầm Lan Chỉ đi vào và giữ chặt nàng.

Trong tiểu viện còn có một viện nhỏ nữa, bên trong cánh cửa lại có một cửa khác, Sầm Lan Chỉ vốn định cứ tiêu sái như này mà đi đến gian phòng nghỉ tạm của người trong lòng. Dù sao hai tên sai vặt nhìn thấy nàng đẩy cửa cũng không có ngăn cản liền chứng minh suy nghĩ lúc trước của nàng là đúng. Nhưng mà còn chưa đi hai bước đã bị kéo lại, vừa chuyển đầu liền thấy Quỳnh Chi đầy mặt lo lắng nghiêm túc nhìn nàng.

Sầm Lan Chỉ cười:

“Không sao đâu, ta sẽ không có việc gì, Quỳnh Chi ngươi chờ ở bên ngoài là được rồi.”

Quỳnh Chi chậm rãi lắc đầu, biểu tình vẫn nghiêm túc như cũ, nhìn hai tên sai vặt ngoài cửa đè thấp giọng nói:

“Không, tiểu thư, nô tỳ không lo lắng cho người. Nhưng mà nô tỳ nghe nói Tứ công tử đang dưỡng bệnh đó, xin tiểu thư ngàn vạn đừng nhân cơ hội làm việc gì cầm thú với người ta, lỡ như không cẩn thận làm ra mạng người thì không tốt đâu.”

Nàng ấy nhớ hồi mình vừa mới đến hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nhìn thấy tiểu thư chính là như vậy, hoàn toàn không rõ những chuyện mình làm có bao nhiêu bất bình thường ở trong mắt người khác, nàng chỉ biết làm theo ý mình theo những gì mình muốn. Còn Quỳnh Chi ở bên cạnh tiểu thư là để nói cho nàng cái gì có thể làm, hành vi nào là không thể làm, nhưng mà có đôi lúc Quỳnh Chi cũng không thể khiến vị tiểu thư này lựa chọn cách làm việc.

“Quỳnh Chi, ở trong mắt ngươi tiểu thư lạc loại người bị sắc che mờ mắt sao?” Sầm Lan Chỉ lập tức bày ra biểu tình đau thương nhìn nàng ấy.

Quỳnh Chi không dao động, gật đầu không chút do dự. Chủ tớ hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Quỳnh Chi thình lình phát hiện tiểu thư nhà mình lại chột dạ rời mắt đi trước, nàng thế mà lại chột dạ! Chẳng lẽ nàng thật sự chuẩn bị làm như vậy sao! Nam nhân mạnh mẽ từ chối thì không sao chứ kiểu hình ốm yếu như Tứ công tử mà phản kháng tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện đó có được không!

Chủ tớ hai người tự cho là thanh âm nói chuyện rất nhỏ, nhưng mà người luyện võ tai thính mắt tinh cho nên Đông Phong Nam Phong đều nghe thấy được. Mà nghe thấy được cũng phải coi như không nghe thấy, hai mỗ nô tài ở trong lòng hô to dẫn sói vào nhà, buồn cho trong sạch của công tử hôm nay khó mà giữ được, bọn họ vẫn phải giữ được gương mặt chính trực, cẩn trọng làm tốt bổn phận của mình.

“Khụ khụ, ta chỉ tới thăm bệnh, nhất định sẽ không làm chuyện gì xấu hết, ngươi yên tâm!”

Sầm Lan Chỉ đẩy Quỳnh Chi ra ngoài cửa, còn mình nhẹ bước đi nhanh vào phòng ngủ của Vệ Cẩn Chi, sau đó rầm một tiếng cửa đóng lại.

Ba người Quỳnh Chi và Đông Phong Nam Phong đứng ở bên ngoài, ai cũng dựng lên lỗ tai nghe động tĩnh ở bên trong, chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần nghe thấy kêu cứu liền xông vào, Sầm Lan Chỉ đi vào phòng ngủ của Vệ Cẩn Chi, tình huống hiện tại của bọn họ cũng không đến mức không thể miêu tả như ba người bên ngoài tưởng tượng trong đầu.

Sau khi vào cửa Sầm Lan Chỉ đi đến nội thất, dựa vào đầu giường đối diện với Vệ Cẩn Chi. Hai người bọn họ đã có không ít lần gặp mặt, nhưng mà thật ra nói chuyện cũng chả được mấy câu, lần nào cũng đều là Sầm Lan Chỉ lớn mật tặng hoa, Vệ Cẩn Chi mỉm cười nhận lấy, sau đó hai người xoay người đi về, cho nên chân chính giao lưu không có nhiều.

“Muội đã đến rồi.”

Thân Vệ Cẩn Chi ở bên dưới chăn gấm, đằng sau màn giường làm hơi tối, hiện ra cảm giác mông lung mờ ảo. Có lẽ là bởi vì mặt hắn quá mức trắng nõn làm Sầm Lan Chỉ có ảo giác như nơi hơi tối tăm này dường như đang phát sáng lên vì có hắn. Làm nàng càng muốn đi lên sờ sờ, muốn xem thử xúc cảm kia có giống như trong tưởng tượng của mình hay không.

“Quân Chi mời, không dám không đến.”

Cuối cùng nàng vẫn là đứng yên ở trước giường cách vài chục bước, hai người một người ngồi một người dựa, trạm, bị ngăn cách bởi những đốm sáng hình thoi chiếu vào xuyên qua cửa sổ. Trúc ở bên ngoài cửa sổ bị gió thổi động lay nhẹ rào rạt, bóng trúc bị ánh mặt trời khắc ở trên mặt đất trong căn phòng. Sau giờ Ngọ ánh mặt trời cũng vừa lúc, những hạt bụi lơ lửng có thể nhìn thấy rõ ràng trong ánh sáng.

Vệ Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng hỏi:

“Nếu Thước Vương khởi binh tạo phản, với năng lực của Xương Nhân Đế, phần thắng là bao nhiêu?”

Không bị vấn đề đại nghịch bất đạo này thình lình nhảy ra dọa sợ, ánh mắt Sầm Lan Chỉ lóe lóe liền không cần nghĩ mà trả lời: “Nếu không có Tam hoàng tử, chắc chín phần.”

Nói xong, nàng tiến lên phía trước một bước cười hỏi:

“Vệ phu nhân muốn khống chế ta, biến nô bộc ở Chiếu Hoa Viện đều thành người của bà ta, nhưng mà mấy ngày nay bọn họ lại không báo cáo hành vi khác thường của ta, cho nên thật ra những người đó là người của huynh?”

“Đúng vậy.”

Vệ Cẩn Chi hơi hơi gật đầu, biểu tình đạm nhiên, “Xương Nhân Đế gấp không chờ nổi muốn diệt trừ Thước Vương, theo ý muội, Thước Vương nên làm như thế nào mới là thích hợp nhất?”

Sầm Lan Chỉ rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, lại lần nữa tiến lên trước một bước: “Không bằng lấy bốn quận Giang Nam làm cơ sở, phân chia Bắc triều làm hai, tự lập xưng vương.”

Nhìn thấy ý cười trên mặt Vệ Cẩn Chi sâu hơn một ít, Sầm Lan Chỉ liền biết đáp án của mình đúng là điều hắn nghĩ tới.

Hai vấn đề ngắn ngủi hắn đã biểu lộ ra lập trường và thân phận của hắn cho nàng. Hắn hẳn mới thật sự là người Vệ gia cấu kết với thế tử Thước Vương, hơn nữa còn là nhân vật mưu sĩ.

Cái này nàng không thèm để ý, thứ nàng để ý chính là, hắn nói chuyện bí mật như vậy cho nàng, tầng thâm ý sau lưng, có phải có giống như nàng nghĩ hay không.

“Như vậy, vì sao Tứ công tử phải nói mấy chuyện này cho ta vậy.”

Hai mắt Sầm Lan Chỉ sáng quắc nhìn chằm chằm hắn.

Vệ Cẩn Chi bên môi mang nụ cười ôn hòa nhìn lại, “Nếu muội không rõ đã không tới đây, cần gì hỏi nhiều như này.”

Sầm Lan Chỉ lại tiến lên thêm một bước, đi tới mép giường, đứng ở trên cao nhìn xuống Vệ Cẩn Chi. Tuy rằng nhìn xuống hắn, nhưng mà trong ánh mắt mang ý cười kia Sầm Lan Chỉ lại cảm thấy bản thân mình mới là bên bị nhìn xuống, cảm giác áp bách bị nhìn thấu. Loại cảm giác này, thế nhưng lại làm nàng không tự chủ được mà có chút kích động, tay giấu trong tay áo hưng phấn đến run rẩy.

Vệ Cẩn Chi lúc này không hề che giấu bản thân mình mới là thứ chân chính hấp dẫn nàng, là bản thân hắn chân thật nhất. Cho dù vẫn là bộ dạng tái nhợt bệnh tật mỉm cười ôn nhã nhưng lại làm người ta cảm thấy không thể chạy thoát khỏi cặp mắt hắc bạch phân minh kia một cách khó hiểu. Đôi tay trắng nõn kia, là loại đạm nhiên trầm ổn, thiên hạ đều ở trong tay.

Sầm Lan Chỉ bỗng nhiên quỳ một chân ngồi ở mép giường, nghiêng người áp sát Vệ Cẩn Chi, rút ngắn khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần. Một lọn tóc dài của nàng rũ xuống dừng ở trước ngực Vệ Cẩn Chi, bốn mắt nhìn nhau, một liễm diễm một thanh triệt, như mặt hồ gợn sóng nổi lên bốn phía lại giống như bình tĩnh như gương.

“Ta đã đi qua con đường quanh co sâu kín này, đi vào sâu trong rừng trúc, muốn gõ tâm của quân, quân có nguyện ý mở không?” Nàng nói.

Vệ Cẩn Chi không trả lời trực tiếp vấn đề này của nàng, hỏi ngược lại: “Đã thấy Lăng Tiêu hoa trong viện?”

“Thấy rồi, hoa kia giống như chủ nhân của gian phòng.”

Sầm Lan Chỉ lại ghé sát hơn một ít, gần như sắp chạm vào chóp mũi của hắn.

“Như vậy, hoa đang thắm sắc thì nên hái, đừng đợi không còn hoa mới bẻ cành.”

Đây vốn là câu mà Sầm Lan Chỉ đã nói ở lần đầu tiên khi nhìn thấy Vệ Cẩn Chi, hiện giờ lại từ trong miệng Vệ Cẩn Chi nói ra, trả lời vấn đề của Sầm Lan Chỉ.

Lúc Sầm Lan Chỉ đi từ U Hoàng Quán ra, trên mặt là biểu tình thư thái đã thực hiện được ý đồ, chọc cho Quỳnh Chi hoài nghi rằng có phải nàng đã thật sự cưỡng bách Tứ công tử, ép hắn phải làm như thế này như thế kia hay không.

“Này, thuốc mà Lan Đình uống đều đắng như vậy sao?”

Sầm Lan Chỉ bỗng nhiên chép chép miệng nói như vậy.

“Tiểu thư, Lan Đình là ai?”

“Vệ Tứ công tử họ Vệ, danh Cẩn Chi, tự Lan Đình.”

Trước không nói đến việc tại sao tiểu thư đi vào trong một chuyến đi ra đã có thể thân thiết đến mức gọi thẳng tên chữ của Tứ công tử, Quỳnh Chi chỉ muốn biết vì sao tiểu thư lại biết thuốc của Tứ công tử rất đắng.

“Tiểu thư, chẳng lẽ người uống thuốc của Tứ công tử rồi à?”

Quỳnh Chi có chút không tin hỏi. Tiểu thư nhà mình có một thói quen cực cực tệ hại, chính là tuyệt đối không uống thuốc đắng, bệnh sắp chết nàng cũng không chịu uống thuốc. Cũng may thân thể nàng không tồi, bệnh cũng rất ít, chứ nếu không loại chuyện ấy xảy ra nhiều thêm mấy lần Quỳnh Chi cảm thấy chắc chắn mình không sống được đến lúc này, bởi vì tiểu thư không chịu uống thuốc thật sự quá khó giải quyết.

“Ta sao có thể chủ động uống thuốc.”

“Thế sao tiểu thư biết thuốc của Tứ công tử đắng?”

“Phật dạy, không thể nói.”

Sầm Lan Chỉ chắp tay hừ hừ đi ở phía trước, chỉ để lại cái lưng cho Quỳnh Chi.

_________

Quỳnh Chi chậm tiêu :))) hôn r chứ còn gì