Nơi Sầm Lan Chỉ ở chính là Chiếu Hoa Viện mà lúc trước Vệ Ngũ công tử ở, bởi vì Vệ phu nhân dung túng yêu thương Ngũ công tử vô cùng cho nên cảnh trí viện này cực kỳ xinh đẹp, diện tích cũng có thể so được với nhà chính của Vệ gia, một nửa số phòng ốc ở trên bờ, một nửa được xây ở trên hồ, xung quanh tường vây là một cái ao. Mùa hè cực kỳ mát mẻ vì đối diện là mặt hồ, vào mùa đông ở phòng ốc trên bờ, phong cảnh quanh năm tuyệt đẹp.
Tiết trời đã vào tháng sáu, mặt hồ sóng dập dềnh, lá xanh rơi mấy ngày liên tục, không ít nụ hoa hồng nhạt thấp thoáng. Nếu như là bình thường, Sầm Lan Chỉ đã sớm lười biếng nằm ở bên cửa sổ với vẻ mặt thích ý thưởng ngoạn cảnh sắc. Nhưng mà hiện giờ, nàng lại bày ra vẻ mặt trầm tư , ngẫu nhiên còn lộ ra biểu tình khó xử kỳ quái.
Quỳnh Chi để ý tiểu thư từ sau khi buổi sáng trở lại liền biến thành cái dạng này, nàng ấy cũng nghĩ thầm tự hỏi tiểu thư nhà mình bị làm sao vậy, nhưng mà vì Phan ma ma và Tương Lục vẫn luôn cứ đi theo hầu hạ chủ tử cho nên nàng ấy không tìm được cơ hội để hỏi tiểu thư, nhịn đến nỗi khóe miệng nàng ấy như sắp bỏng rộp lên.
Thật vất vả mới chờ đến khi Phan ma ma đi ngủ trưa, Quỳnh Chi cũng tống cổ Tương Lục đi làm việc khác, cả những nô tỳ Vệ gia vốn dĩ hầu hạ ở Chiếu Hoa Viện cũng đi nốt, hiện giờ chỉ còn lại nàng ấy và Sầm Lan Chỉ, lúc này mới sắc mặt nghiêm trọng dò hỏi Sầm Lan Chỉ đên tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Sáng hôm nay, Vệ Nhị công tử lừa ta đến sau một núi giả vắng bóng người, muốn khinh bạc ta.”
Sầm Lan Chỉ nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, u buồn thở dài một tiếng.
Một tiếng thở dài này làm trong lòng Quỳnh Chi hoang mang rối loạn, gian nan hỏi:
“Tiểu thư, sáng nay người không cho ai đi theo người để đi gặp Vệ Nhị công tử sao? Sao người lại có thể đi một mình cơ chứ! Tốt xấu gì người cũng phải đưa nô tỳ theo chứ, lỡ như xảy ra tình huống như nào…..Chẳng lẽ, chẳng lẽ bộ dáng hiện giờ của tiểu thư là vì đã bị cầm thú kia đắc thủ sao? Không có khả năng, chắc chắn tiểu thư sẽ không dễ dàng bị khinh bạc như thế, không phải người là học trò của tiên sinh sao?”
“Ừ, ta đá vào hạ thể của hắn gần như nát rồi, cũng đập đầu hắn vào núi giả mấy cái rồi, chẳng ăn thua mệt chút nào cả.”
Sầm Lan Chỉ vẫn như cũ mắt mang u sầu, chậm rãi nói.
“Vậy sao tiểu thư lại có biểu tình này, chẳng lẽ người chẳng may ra tay nặng quá không cẩn thận đánh chết Vệ Nhị công tử rồi sao? Cho nên bây giờ là đang lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra sao?”
QUỳnh Chi càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, đầu tiên thả lỏng sắc mặt nhưng sau đó lại ngưng trọng,
“Tiểu thư, thi thể ném ở đâu? Chung ta phải xử lý sớm một chút, nếu không bị người ta phát hiện là không ổn đâu.”
“Hay dứt khoát chôn luôn trong vườn hoa để mặc thi thể hắn hư thối, hay là mang về để người làm ném ra bãi tha ma, hoặc là trước tiên cứ giấu ở một nơi nào đó chờ chuyện lắng xuống rồi mổ xẻ thi thể đem đi thiêu hủy…”
Quỳnh Chi vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc bắt đầu tự hỏi vấn đề này, tựa như chuẩn bị chờ Sầm Lan Chỉ ra lệnh một tiếng liền đi hủy thi diệt tích, hoàn toàn không cảm thấy lời mình vừa nói có cái gì không đúng.
Sầm Lan Chỉ cũng lựa chọn quên đi mấy lời lầm bầm lầu bầu của Quỳnh Chi, nhìn bộ dáng của nàng ấy, chậm rì rì tiếp tục nói,
“Làm ngươi thất vọng rồi, ta xuống tay rất có chừng mực đấy nhé, Nhị công tử không chết được đâu, chỉ là phải nằm ở đó một lát thôi.”
Tính tình Quỳnh Chi nóng nảy, nghe nàng chậm rì rì nói như vậy càng thêm nóng vội muốn chết, nhưng mà nàng ấy hiểu rõ tính thối của tiểu thư nhà mình, nếu như nàng ấy càng sốt ruột tiểu thư sẽ cảm thấy thú vị sau đó sẽ cố ý loanh quanh không nói rõ. Vì thế Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu thật mạnh rồi mở miệng nói từng chữ,
“Tiểu thư, xin người nói rõ đầu đuôi sự tình ra sao cho nô tỳ có được không.”
Vui đùa cùng với nha hoàn như tiểu tỷ muội này của mình mấy câu làm tâm tình của Sầm Lan Chỉ chuyển biến tốt lên, nhanh chóng thu hồi thần sắc u buồn, thần thái dương dương nói:
“À, là như này, lúc ta giải quyết xong Vệ Nhị công tử quay trở về thì gặp phải Vệ Tứ công tử.”
Quỳnh Chi nghi hoặc nói:
“Vệ Tứ công tử? Nô tỳ nhớ hắn tên là Vệ Cẩn Chi, Vệ Tứ công tử này không phải luôn ở trong viện của mình không mấy khi ra cửa sao? Nghe nói bệnh tình còn nặng đến nỗi đi đường cũng khó, chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.”
“Ta coi trọng hắn.”
Biểu tình của Quỳnh Chi trống rỗng, chớp mắt một cái, sau đó xoa nhẹ lỗ tai, “Tiểu thư, vừa rồi người nói cái gì thế? Hình như nô tỳ nghe không rõ.”
“Quỳnh Chi, ngươi có tin vào cái gọi là nhất kiến chung tình không?”
“Nếu như là ở trên người tiểu thư, nô tỳ không tin. Nói chính xác thì, nô tỳ không tin tiểu thư sẽ thích bất cứ người nào.”
Vẻ mặt của Quỳnh Chi tỏ ý rõ ràng ‘tiểu thư người đừng nói giỡn nữa’, nàng ấy ngồi xuống bên cạnh không để ý tiểu thư nhà mình, hình như đã nhận định rằng Sầm Lan Chỉ là đang giỡn với mình. Ngẫm lại loại chuyện này hình như cũng không phải xảy ra lần đầu tiên, chỉ cần tiểu thư thấy chán liền sẽ luôn chơi như vậy, nàng ấy cũng đã bị tiểu thư nhà mình đùa không biết bao nhiêu lần.
Sầm Lan Chỉ cũng không để bụng, dựa vào đệm mềm ở đằng sau, một tay chống cằm nhìn lá sen trên hồ bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói:
“Thật là kỳ quái, từ sau khi gặp hắn, ta đã ngồi ở đây cả một buổi sáng nhưng tim vẫn đập nhanh như vậy, chỉ nghĩ đến hắn liền muốn đi gặp hắn ngay lập tức. Quá kỳ quái, tuy hắn cũng rất đẹp, nhưng mà lại không đẹp bằng ta, cũng không đẹp như Âm Trì tiên sinh, nhưng mà vì sao ta lại cảm thấy hắn đẹp hơn bất cứ ai? Chẳng lẽ là do khí chất? Nhưng nếu như nói về khí chất, khí chất của Vệ Tam công tử cũng không tối nhưng tại sao ta lại không thích hắn ta?”
“Chẳng lẽ là bởi vì cặp mắt kia? Nhưng mà hiện giờ ngẫm lại ta phát hiện mình cũng rất muốn nhìn thấy bộ dáng nhắm mắt lại của hắn. Hay chẳng lẽ do hắn ngồi xe lăn? Nhưng mà như thế cũng vẫn quá kỳ quái. Trong sách chỉ nói thích một người là như thế nào, cũng không nói vì sao lại sẽ thích đối phương, bởi vì không tìm được nguyên nhân cho nên thật sự làm lòng ta cảm thấy bất an.”
Sắc mặt Quỳnh Chi lúc này đã không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung, tóm lại là bộ dáng như đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kỳ lớn. Nàng ấy hiểu rồi, tiểu thư nhà mình thật sự không phải nói giỡn, mà đang nói thật!
Nhưng mà nhìn tiểu thư nói cái gì xem, cái gì mà vì sao lại thích, cái gì mà tìm không được nguyên nhân cho nên bất an, chuyện ngay cả đến loại người như nàng luôn bị tiểu thư cười nhạo là đồ ngốc cũng biết được, thích, làm gì có thể tìm được nguyên nhân, thích chính là thích.
Quỳnh Chi đã ở bên người Sầm Lan Chỉ nhiều năm như vậy, gần như có thể nói là lớn lên cùng tiểu thư cho nên biết hết mọi chuyện và quá khứ của nàng, cũng như trước khi Sầm Lan Chỉ gặp Vệ Cẩn Chi, nàng ấy cho rằng tiểu thư sẽ không thể thích bất cứ một ai. Bởi vì nàng ấy biết vị tiểu thư này của mình trên phương diện tinh thần có bệnh rất nghiêm trọng, rất nhiều chuyện đương nhiên nhưng nàng lại không cảm thấy là như vậy, hơn nữa có rất nhiều tình cảm hay cảm xúc linh tinh nàng đều không thể hiểu được, cho dù nàng đã giả vờ rất tốt nhưng mà từ đáy lòng vẫn không thể hiểu được.
Cho nên Quỳnh Chi mới cho rằng, muốn để nàng thích một ai đó là một chuyện không có khả năng. Nhưng là không thể không nói, thế sự chính là như vậy khó có thể đoán trước.
Cảm xúc khϊếp sợ của Quỳnh Chi qua đi, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút vui mừng, giống như một bà mẹ già nhìn thấy con gái lớn lên cuối cùng cũng phải gả ra ngoài. Lúc trước Sầm Lan Chỉ mặc áo cưới ngồi lên kiệu hoa nàng ấy cũng chẳng có loại cảm giác này, nhưng bây giờ lại có.
“Tiểu thư, vậy hiện tại người phải làm sao bây giờ?”
Sầm Lan Chỉ thấy nàng ấy phản ứng mình, liền cười nói:
“Nếu ta đã thích, vậy biến hắn thành của ta là được. Vấn đề đơn giản như thế Quỳnh Chi còn phải hỏi ta nữa.”
“Tiểu thư, nếu xét về thân phận của Vệ Tứ công tử, hắn là Tứ bá của người.”
“Ờ, vậy thì sao?”
“Trên người Vệ Tứ công tử có tật, nghe nói không sống được bao lâu.”
“Ờ, vậy thì sao.”
“Thôi được rồi nếu như tiểu thư người đã quyết định vậy thì nô tỳ và người cùng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.”
Quỳnh Chi đập bàn một cái, nghiêm túc nói: “Đầu tiên, nếu tiểu thư người thích Vệ Tứ công tử, vậy thì cần phải hiểu biết hắn trước đã.”
“Đây là chiêu biết người biết ta bách chiến bách thắng, thì ra ở phương diện tình cảm cũng có thể áp dụng binh pháp.”
Vẻ mặt Sầm Lan Chỉ thụ giáo, cổ vũ nhìn Quỳnh Chi ý bảo nàng ấy tiếp tục nói.
“Kế tiếp chính là tiểu thư người phải làm cho Vệ Tứ công tử cũng thích người. Sau đó chúng ta phải giải quyết vấn đề thân phận.”
Quỳnh Chi chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy chuyện này thật là phiền phức, chủ tử nhà mình có thân phận quả phụ, lại còn có người đang ở sau lưng nàng nhìn chằm chằm để tìm chứng cứ Vệ gia và Thước Vương cấu kết, chuyện nào cũng đều phiền phức, nếu như lúc trước người tiểu thư gả là Vệ Tứ công tử thì chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Quỳnh Chi cảm thấy nếu như đổi lại là mình, phỏng chừng khi phải đối mặt với vấn đề khó có thể giải quyết này, cho dù có thích cũng chỉ dám đè ở đáy lòng. Nhưng mà nàng biết tiểu thư khác với mình, tiểu thư không sợ cái gì hết, chỉ làm những thứ để cả đời này có thể trải qua những ngày tháng sung sướиɠ. Có đôi khi nàng thật sự rất hâm mộ phần dũng khí và tự tin không biết từ đâu này của tiểu thư nhà mình.
“Nghe này, tiểu thư, hiện giờ chúng ta không thể rút dây động rừng, chuyện này nhất định phải từ từ mưu tính. Chúng ta cần phải khiến Vệ Tứ công tử thích người trước đã, sau đó người cũng biểu lộ ý tứ cũng thích hắn. Nếu như nữ tử mà chủ động nói không chừng Vệ Tứ công tử cảm thấy có được tiểu thư quá dễ dàng liến không thấy hiếm lạ, tất cả nam tử trên thế gian đều có loại đức hạnh này. Lại nói nữa, tiểu thư nhà chúng ta thiên sinh lệ chất như vậy, dư sức để xứng sách bước bên hắn.”
Quỳnh Chi bỗng nhiên cảm thấy tiểu thư nhà mình đúng là gặp phải nhiều tai nạn, bị tứ hôn cho một tên ngốc tử, đến khi biết thích một người lại cố tình thích một cái tên ma ốm như vậy, còn không biết có thể động phòng với tiểu thư không nữa.
Quỳnh Chi tưởng tượng liền tưởng có chút xa, yên lặng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho sinh hoạt khuê phòng của chủ tử trong tương lai.
“Ai nhaaa, vậy phải làm sao bây giờ.”
Sầm Lan Chỉ mị mị mắt cười vô tội, “Vừa rồi ta đã tặng hoa cho hắn, biểu đạt ý tứ khuynh mộ hắn rồi.”
Quỳnh Chi đờ ra một lúc lâu mới cứng mặt nói: “Tiểu thư, là một cô nương người phải rụt rè một chút.”
“Nhưng mà ta thật sự là tâm ngứa khó nhịn, chỉ nghĩ phải tiên hạ thủ vi cường, như thế tốt hơn nhiều.”
Sầm Lan Chỉ cuốn lấy một lọn tóc đen nghịch nghịch, bộ dáng nhàn nhã chọc người hận nghiến răng. Quỳnh Chi lại cảm thấy mình đúng là khẩn trương phí công, lẽ ra nên mặc kệ nàng luôn mới đúng, kệ cho nàng tự mình lăn lộn. Mỗi lần đều nghĩ như vậy, mỗi lần đều không tự giác giống như một bà mẹ già quan tâm con gái, Quỳnh Chi bưng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm để hạ hỏa cho chính mình.
Nàng ấy định dùng một phương pháp khác để dẫn dắt giảng giải đạo lý cho tiểu thư kỳ quái nhà mình,
“Tiểu thư, là một cô nương nhu nhược, nếu người cứ trực tiếp thẳng thừng như thế sẽ dọa cho Vệ Tứ công tử chạy mất đấy. Hơn nữa ta cũng không thể không nói,
Nơi Sầm Lan Chỉ ở chính là Chiếu Hoa Viện mà lúc trước Vệ Ngũ công tử ở, bởi vì Vệ phu nhân dung túng yêu thương Ngũ công tử vô cùng cho nên cảnh trí viện này cực kỳ xinh đẹp, diện tích cũng có thể so được với nhà chính của Vệ gia, một nửa số phòng ốc ở trên bờ, một nửa được xây ở trên hồ, xung quanh tường vây là một cái ao. Mùa hè cực kỳ mát mẻ vì đối diện là mặt hồ, vào mùa đông ở phòng ốc trên bờ, phong cảnh quanh năm tuyệt đẹp.
Tiết trờ đã vào tháng sáu, mặt hồ sóng dập dềnh, lá xanh rơi mấy ngày liên tục, không ít nụ hoa hồng nhạt thấp thoáng. Nếu như là bình thường, Sầm Lan Chỉ đã sớm lười biếng nằm ở bên cửa sổ với vẻ mặt thích ý thưởng ngoạn cảnh sắc. Nhưng mà hiện giờ, nàng lại bày ra vẻ mặt trầm tư , ngẫu nhiên còn lộ ra biểu tình khó xử kỳ quái.
Quỳnh Chi để ý tiểu thư từ sau khi buổi sáng trở lại liền biến thành cái dạng này, nàng ấy cũng nghĩ thầm tự hỏi tiểu thư nhà mình bị làm sao vậy, nhưng mà vì Phan ma ma vầ Tương Lục vẫn luôn cứ đi theo hầu hạ chủ tử cho nên nàng ấy không tìm được cơ hội để hỏi tiểu thư, nhịn đến nỗi khóe miệng nàng ấy như sắp bỏng rộp lên.
Thật vất vả mới chờ đến khi Phan ma ma đi ngủ trưa, Quỳnh Chi cũng tống cổ Tương Lục đi làm việc khác, cả những nô tỳ Vệ gia vốn dĩ hầu hạ ở Chiếu Hoa Viện cũng đi nốt, hiện giờ chỉ còn lại nàng ấy và Sầm Lan Chỉ, lúc này mới sắc mặt nghiêm trọng dò hỏi Sầm Lan Chỉ đên tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Sáng hôm nay, Vệ Nhị công tử lừa ta đến sau một núi giả vắng bóng người, muốn khinh bạc ta.”
Sầm Lan Chỉ nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, u buồn thở dài một tiếng.
Một tiếng thở dài này làm trong lòng Quỳnh Chi hoang mang rối loạn, gian nan hỏi:
“Tiểu thư, sáng nay người không cho ai đi theo người để đi gặp Vệ Nhị công tử sao? Sao người lại có thể đi một mình cơ chứ! Tốt xấu gì người cũng phải đưa nô tỳ theo chứ, lỡ như xảy ra tình huống như nào…..Chẳng lẽ, chẳng lẽ bộ dáng hiện giờ của tiểu thư là vì đã bị cầm thú kia đắc thủ sao? Không có khả năng, chắc chắn tiểu thư sẽ không dễ dàng bị khinh bạc như thế, không phải người là học trò của tiên sinh sao?”
“Ừ, ta đá vào hạ thể của hắn gần như nát rồi, cũng đập đầu hắn vào núi giả mấy cái rồi, chẳng ăn thua mệt chút nào cả.”
Sầm Lan Chỉ vẫn như cũ mắt mang u sầu, chậm rãi nói.
“Vậy sao tiểu thư lại có biểu tình này, chẳng lẽ người chẳng may ra tay nặng quá không cẩn thận đánh chết Vệ Nhị công tử rồi sao? Cho nên bây giờ là đang lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra sao?”
QUỳnh Chi càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, đầu tiên thả lỏng sắc mặt nhưng sau đó lại ngưng trọng,
“Tiểu thư, thi thể ném ở đâu? Chung ta phải xử lý sớm một chút, nếu không bị người ta phát hiện là không ổn đâu.”
“Hay dứt khoát chôn luôn trong vườn hoa để mặc thi thể hắn hư thối, hay là mang về để người làm ném ra bãi tha ma, hoặc là trước tiên cứ giấu ở một nơi nào đó chờ chuyện lắng xuống rồi mổ xẻ thi thể đem đi thiêu hủy…”
Quỳnh Chi vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc bắt đầu tự hỏi vấn đề này, tựa như chuẩn bị chờ Sầm Lan Chỉ ra lệnh một tiếng liền đi hủy thi diệt tích, hoàn toàn không cảm thấy lời mình vừa nói có cái gì không đúng.
Sầm Lan Chỉ cũng lựa chọn quên đi mấy lời lầm bầm lầu bầu của Quỳnh Chi, nhìn bộ dáng của nàng ấy, chậm rì rì tiếp tục nói,
“Làm ngươi thất vọng rồi, ta xuống tay rất có chừng mực đấy nhé, Nhị công tử không chết được đâu, chỉ là phải nằm ở đó một lát thôi.”
Tính tình Quỳnh Chi nóng nảy, nghe nàng chậm rì rì nói như vậy càng thêm nóng vội muốn chết, nhưng mà nàng ấy hiểu rõ tính thối của tiểu thư nhà mình, nếu như nàng ấy càng sốt ruột tiểu thư sẽ cảm thấy thú vị sau đó sẽ cố ý loanh quanh không nói rõ. Vì thế Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu thật mạnh rồi mở miệng nói từng chữ,
“Tiểu thư, xin người nói rõ đầu đuôi sự tình ra sao cho nô tỳ có được không.”
Vui đùa cùng với nha hoàn như tiểu tỷ muội này của mình mấy câu làm tâm tình của Sầm Lan Chỉ chuyển biến tốt lên, nhanh chóng thu hồi thần sắc u buồn, thần thái dương dương nói:
“À, là như này, lúc ta giải quyết xong Vệ Nhị công tử quay trở về thì gặp phải Vệ Tứ công tử.”
Quỳnh Chi nghi hoặc nói:
“Vệ Tứ công tử? Nô tỳ nhớ hắn tên là Vệ Cẩn Chi, Vệ Tứ công tử này không phải luôn ở trong viện của mình không mấy khi ra cửa sao? Nghe nói bệnh tình còn nặng đến nỗi đi đường cũng khó, chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.”
“Ta coi trọng hắn.”
Biểu tình của Quỳnh Chi trống rỗng, chớp mắt một cái, sau đó xoa nhẹ lỗ tai, “Tiểu thư, vừa rồi người nói cái gì thế? Hình như nô tỳ nghe không rõ.”
“Quỳnh Chi, ngươi có tin vào cái gọi là nhất kiến chung tình không?”
“Nếu như là ở trên người tiểu thư, nô tỳ không tin. Nói chính xác thì, nô tỳ không tin tiểu thư sẽ thích bất cứ người nào.”
Vẻ mặt của Quỳnh Chi tỏ ý rõ ràng ‘tiểu thư người đừng nói giỡn nữa’, nàng ấy ngồi xuống bên cạnh không để ý tiểu thư nhà mình, hình như đã nhận định rằng Sầm Lan Chỉ là đang giỡn với mình. Ngẫm lại loại chuyện này hình như cũng không phải xảy ra lần đầu tiên, chỉ cần tiểu thư thấy chán liền sẽ luôn chơi như vậy, nàng ấy cũng đã bị tiểu thư nhà mình đùa không biết bao nhiêu lần.
Sầm Lan Chỉ cũng không để bụng, dựa vào đệm mềm ở đằng sau, một tay chống cằm nhìn lá sen trên hồ bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói:
“Thật là kỳ quái, từ sau khi gặp hắn ta đã ngồi ở đây cả một buổi sáng nhưng tim vẫn đập nhanh như vậy, chỉ nghĩ đến hắn liền muốn đi gặp hắn ngay lập tức. Quá kỳ quái, tuy hắn cũng rất đẹp, nhưng mà lại không đẹp bằng ra, cũng không đẹp như Âm Trì tiên sinh, nhưng mà vì sao ta lại cảm thấy hắn đẹp hơn bất cứ ai? Chẳng lẽ là do khí chất? Nhưng nếu như nói về khí chất, khí chất của Vệ Tam công tử cũng không tối nhưng tại sao ta lại không thích hắn ta?”
“Chẳng lẽ là bởi vì cặp mắt kia? Nhưng mà hiện giờ ngẫm lại ta phát hiện mình cũng rất muốn nhìn thấy bộ dáng nhắm mắt lại của hắn. Hay chẳng lẽ do hắn ngồi xe lăn? Nhưng mà như thế cũng vẫn quá kỳ quái. Trong sách chỉ nói thích một người là như thế nào, cũng không nói vì sao lại sẽ thích đối phương, bởi vì không tìm được nguyên nhân cho nên thật sự làm lòng ta cảm thấy bất an.”
Sắc mặt Quỳnh Chi lúc này đã không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung, tóm lại là bộ dáng như đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kỳ lớn. Nàng ấy hiểu rồi, tiểu thư nhà mình thật sự không phải nói giỡn, mà đang nói thật!
Nhưng mà nhìn tiểu thư nói cái gì xem, cái gì mà vì sao lại thích, cái gì mà tìm không được nguyên nhân cho nên bất an, chuyện ngay cả đến loại người như nàng luôn bị tiểu thư cười nhạo là đồ ngốc cũng biết được, thích, làm gì có thể tìm được nguyên nhân, thích chính là thích.
Quỳnh Chi đã ở bên người Sầm Lan Chỉ nhiều năm như vậy, gần như có thể nói là lớn lên cùng tiểu thư cho nên biết hết mọi chuyện và quá khứ của nàng, cũng như trước khi Sầm Lan Chỉ gặp Vệ Cẩn Chi, nàng ấy cho rằng tiểu thư sẽ không thể thích bất cứ một ai. Bởi vì nàng ấy biết vị tiểu thư này của mình trên phương diện tinh thần có bệnh rất nghiêm trọng, rất nhiều chuyện đương nhiên nhưng nàng lại không cảm thấy là như vậy, hơn nữa có rất nhiều tình cảm hay cảm xúc linh tinh nàng đều không thể hiểu được, cho dù nàng đã giả vờ rất tốt nhưng mà từ đáy lòng vẫn không thể hiểu được.
Cho nên Quỳnh Chi mới cho rằng, muốn để nàng thích một ai đó là một chuyện không có khả năng. Nhưng là không thể không nói, thế sự chính là như vậy khó có thể đoán trước.
Cảm xúc khϊếp sợ của Quỳnh Chi qua đi, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút vui mừng, giống như một bà mẹ già nhìn thấy con gái lớn lên cuối cùng cũng phải gả ra ngoài. Lúc trước Sầm Lan Chỉ mặc áo cưới ngồi lên kiệu hoa nàng ấy cũng chẳng có loại cảm giác này, nhưng bây giờ lại có.
“Tiểu thư, vậy hiện tại người phải làm sao bây giờ?”
Sầm Lan Chỉ thấy nàng ấy phản ứng mình, liền cười nói:
“Nếu ta đã thích, vậy biến hắn thành của ta là được. Vấn đề đơn giản như thế Quỳnh Chi còn phải hỏi ta nữa.”
“Tiểu thư, nếu xét về thân phận của Vệ Tứ công tử, hắn là Tứ bá của người.”
“Ờ, vậy thì sao?”
“Trên người Vệ Tứ công tử có tật, nghe nói không sống được bao lâu.”
“Ờ, vậy thì sao.”
“Thôi được rồi nếu như tiểu thư người đã quyết định vậy thì nô tỳ và người cùng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.”
Quỳnh Chi đập bàn một cái, nghiêm túc nói: “Đầu tiên, nếu tiểu thư người thích Vệ Tứ công tử, vậy thì cần phải hiểu biết hắn trước đã.”
“Đây là chiêu biết người biết ta bách chiến bách thắng, thì ra ở phương diện tình cảm cũng có thể áp dụng binh pháp.”
Vẻ mặt Sầm Lan Chỉ thụ giáo, cổ vũ nhìn Quỳnh Chi ý bảo nàng ấy tiếp tục nói.
“Kế tiếp chính là tiểu thư người phải làm cho Vệ Tứ công tử cũng thích người. Sau đó chúng ta phải giải quyết vấn đề thân phận.”
Quỳnh Chi chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy chuyện này thật là phiền phức, chủ tử nhà mình có thân phận quả phụ, lại còn có người đang ở sau lưng nàng nhìn chằm chằm để tìm chứng cứ Vệ gia và Thước Vương, chuyện nào cũng đều phiền phức, nếu như lúc trước người tiểu thư gả là Vệ Tứ công tử thì chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Quỳnh Chi cảm thấy nếu như đổi lại là mình, phỏng chừng khi phải đối mặt với vấn đề khó có thể giải quyết này, cho dù có thích cũng chỉ dám đè ở đáy lòng. Nhưng mà nàng biết tiểu thư khác với mình, tiểu thư không sợ cái gì hết, chỉ làm những thứ để cả đời này có thể trải qua những ngày tháng sung sướиɠ. Có đôi khi nàng thật sự rất hâm mộ phần dũng khí và tự tin không biết từ đâu này của tiểu thư nhà mình.
“Nghe này, tiểu thư, hiện giờ chúng ta không thể rút dây động rừng, chuyện này nhất định phải từ từ mưu tính. Chúng ta cần phải khiến Vệ Tứ công tử thích người trước đã, sau đó người cũng biểu lộ ý tứ cũng thích hắn. Nếu như nữ tử mà chủ động nói không chừng Vệ Tứ công tử cảm thấy có được tiểu thư quá dễ dàng liến không thấy hiếm lạ, tất cả nam tử trên thế gian đều có loại đức hạnh này. Lại nói nữa, tiểu thư nhà chúng ta thiên sinh lệ chất như vậy, dư sức để xứng sách bước bên hắn.”
Quỳnh Chi bỗng nhiên cảm thấy tiểu thư nhà mình đúng là gặp phải nhiều tai nạn, bị tứ hôn cho một tên ngốc tử, đến khi biết thích một người lại cố tình thích một cái tên ma ốm như vậy, còn không biết có thể động phòng với tiểu thư không nữa.
Quỳnh Chi này tưởng tượng liền tưởng có chút xa, yên lặng bắt đầu vi chủ tử tương lai xuân khuê sinh hoạt cảm thấy lo lắng lên.
“Ai nhaaa, vậy phải làm sao bây giờ.”
Sầm Lan Chỉ mị mị mắt cười vô tội, “Vừa rồi ta đã tặng hoa cho hắn, biểu đạt ý tứ khuynh mộ hắn rồi.”
Quỳnh Chi đờ ra một lúc lâu mới cứng mặt nói: “Tiểu thư, là một cô nương người phải rụt rè một chút.”
“Nhưng mà ta thật sự là tâm ngứa khó nhịn, chỉ nghĩ phải tiên hạ thủ vi cường, như thế tốt hơn nhiều.”
Sầm Lan Chỉ cuốn lấy một lọn tóc đen nghịch nghịch, bộ dáng nhàn nhã chọc người hận nghiến răng. Quỳnh Chi lại cảm thấy mình đúng là khẩn trương phí công, lẽ ra nên mặc kệ nàng luôn mới đúng, kệ cho nàng tự mình lăn lộn. Mỗi lần đều nghĩ như vậy, mỗi lần đều không tự giác giống như một bà mẹ già quan tâm con gái, Quỳnh Chi bưng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm để hạ hỏa cho chính mình.
Nàng ấy định dùng một phương pháp khác để dẫn dắt giảng giải đạo lý cho tiểu thư kỳ quái nhà mình,
“Tiểu thư, là một cô nương nhu nhược, nếu người cứ trực tiếp thẳng thừng như thế sẽ dọa cho Vệ Tứ công tử chạy mất đấy. Hơn nữa ta cũng không thể không nói, bộ dáng sắc tâm này của tiểu thư người giống y như mấy tên nam nhân thúi nhìn thấy các cô nương liền đi không nổi.”
“Thực sắc tính dã, bất luận là nam hay nữ đều như thế.”
Sầm Lan Chỉ đứng đắn ngụy biện một câu, chưa đợi Quỳnh Chi giáo dục lại một lần nữa liền nghe được tiếng bước chân vội vã và tiếng đập cửa dồn dập truyền đến.
Hai người liếc nhau đồng thời dừng đề tài đang bàn lại, Sầm Lan Chỉ thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ đổi thành nụ cười nhạt dịu dàng dựa vào gối dựa, Quỳnh Chi cứng đứng lên đi đến mở cửa.
Người đến là Thu Thủy, thần sắc nàng ta hoảng loạn đứng ở ngoài cửa, sau khi được Quỳnh Chi dẫn vào trong phòng liền bùm một tiếng quỳ gối dưới chân Sầm Lan Chỉ.
“Ngũ thiếu phu nhân, nô tỳ vừa mới nghe trộm được cái chết của Ngũ công có nội tình.”.”