Dỗ Quỳnh Chi rời đi, Sầm Lan Chỉ lại ngủ trưa một giấc mới tỉnh dậy dạo bước đi đến sương phòng Thu Thủy nằm. Thu Thủy từ sau khi bị đánh thì vẫn luôn ở nơi này dưỡng thương, mấy lần nguy kịch nhưng lại kỳ tích mà chuyển biến tốt đẹp, cho tới hôm nay rốt cuộc mới ổn định, chỉ nói tĩnh dưỡng cho tốt thì ngày sau không có chuyện gì.
Sầm Lan Chỉ đẩy cửa đi vào, ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, nàng cười khanh khách với Thu Thủy đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, nhưng thần thái trong ánh mắt lại không giống vậy nói:
“Thế nào, hôm nay có khỏe không? Nhưng mà ngươi đừng chết, nếu như ngươi chết ta sẽ cảm thấy rất khó xử.”
“Nô tỳ sẽ không chết, chuyện nô tỳ đã đồng ý nhất định sẽ làm được, chỉ hy vọng đến lúc đó tiểu thư có thể thực hiện lời hứa của mình.”
“Đương nhiên, ta nói là sẽ làm.”
Sầm Lan Chỉ ngồi bên mép giường, tiện tay bưng nước lên đút cho nàng.
Thu Thủy ngẩn người nhưng vẫn há mồm uống ngụm nước trà ấm áp kia. Trong mắt phảng phất như có ánh nước trong suốt, chớp chớp mắt liền biến mất. Nàng ta đột nhiên hỏi:
“Sầm tiểu thư, người thật sự cảm thấy nữ tử dựa vào bản thân mình, có thể làm được chuyện mình muốn làm sao?”
“Có thể làm được tất nhiên tốt, còn núe không thể làm được, có thể dựa vào người khác cũng không sao. Người không thể nghĩ quá nhiều, vẫn là sống đơn giản một chút cho thỏa đáng, giống ta, chỉ vẫn luôn muốn sống đơn giản một chút mà thôi.”
Sầm Lan Chỉ đút cho nàng ta hết một chén nước, không nhiều lời đứng dậy rời khỏi nơi này.
Vị nữ tử mong manh yếu đuối này, tựa như không có lúc nào là không mong nhớ đến việc leo lên một vị quyền quý nào đó, ở trong mắt người khác nhìn có vẻ vô cùng buồn cười này, cũng có sự bất đắc dĩ của mình cùng với mục đích phải đạt được bằng mọi giá. Nữ tử trong thời đại này dường như đều như vậy, không thể thoát khỏi vòng tròn kỳ quái này, mà phần lớn thứ để các nữ tử có thể dựa vào đều chỉ là khuôn mặt và thân thể.
Sầm Lan Chỉ làm một giao dịch với Thu Thủy, mỗi người đều nhận được thứ mình cần. Bất kể sau lưng Thu Thủy có chuyện xưa gì Sầm Lan Chỉ cũng không để ý, cái nàng muốn chỉ là một người thích hợp làm loại chuyện này.
Tháng 5, Vệ gia treo đèn l*иg màu đỏ lên, trải dài mười dặm đường phố và thắp suốt đêm không tắt. Bữa tiệc linh đình bắt đầu từ ba ngày trước, khách khứa đến chúc mừng nối liền không dứt, danh mục quà tặng kiểm kê từ sớm đến tối cũng chưa hết. Một cuộc đại hôn của một công tử Vệ gia lại có thể so sánh được với đại hôn của một hoàng tử, cũng khó trách chọc cho hoàng đế đỏ mắt.
Tứ đại gia tộc ở Giang Nam lấy Vệ gia cầm đầu phát triển hưng thịnh ở Giang Nam từ thời Nam triều, nhiều thế hệ của gia tộc đều có vô số tài sĩ vào triều làm quan, văn nhân mặc khách xuất hiện lớp lớp. Ở thời kỳ Bình Khánh Đế Nam triều, còn từng có trường hợp mười bảy mười tám quan văn trong triều đến từ các đại gia tộc ở Giang Nam.
Hiện giờ tới thời Bắc triều, tuy không có ai vào triều nhưng thế tộc Giang Nam cũng yên lặng hơn không ít, nhưng nền tảng vẫn còn ở nơi đó, phô trương long trọng làm người ta xem như thế là đủ rồi.
Sớm ở mấy ngày trước, Dung Mạo viện nơi Sầm Lan Chỉ ở cũng náo nhiệt hẳn lên. Mỗi ngày đều có vô số gương mặt mang theo nụ cười vui vẻ tới tới lui lui, người chăm sóc, người giảng giải lễ nghĩ và một số thứ cần phải kiêng kỵ. Mỗi ngày có nhiều việc đến nỗi khiến ngày tháng lười nhác của Sầm Lan Chỉ xem như kết thúc, cho dù là lúc rảnh rỗi lén lút ngủ gật cũng không được. Mỗi ngày nàng chỉ ngóng trông đại hôn mau kết thúc một chút, để nàng có thể tiếp tục lười nhác.
Tới ngày hôn lễ, Sầm Lan Chỉ phải se lông mặt, trang điểm tinh xảo, chải kiểu tóc cầu kỳ gắn thêm vô số trang sức quý giá, sau đó mặc hỷ phục màu đỏ, dùng lời mà nha đầu Bích Nguyệt đã nói chính là, dù là ai nhìn thấy nàng cũng đều sẽ phải ngây người. Tất cả các nha hoàn và ma ma trang điểm chăm sóc cho nàng, dù cảm giác với vị Sầm tiểu thư này tốt hay xấu đi nữa cũng đều không thể không thừa nhận, đây là tân nương tử đẹp nhất mà các nàng đã từng gặp.
Ngũ công tử Vệ gia bị Hoa ma ma dỗ dành đến nghênh thú nàng, Sầm Lan Chỉ đã ngồi ở trong phòng một lúc thật lâu. Phan ma ma, Tương Lục, Quỳnh Chi, Bích Nguyệt và còn cả Thu Thủy, đều an tĩnh hầu ở một bên. Nhìn thấy Ngũ công tử Vệ gia tiến vào, biểu tình trên mặt mỗi người không giống nhau nhưng sau đó nhanh chóng thu liễm, bày ra vẻ mặt vui vẻ vây quanh kiệu hoa của Sầm Lan Chỉ.
Sầm Lan Chỉ đội khăn trùm đầu màu đỏ đang híp mắt ngủ trộm vì buổi sáng phải thức dậy quá sớm, lúc này nàng vẫn còn được coi là thu liễm, đợi tới lúc lên kiệu hoa rồi, nàng có thể quang minh chính đại dựa lưng ngủ một giấc.
Sầm Lan Chỉ cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu đã bị đánh thức, trong lòng rất không vui. Trải qua một loạt lễ nghi phiền phức, đôi tân nhân này cuối cùng đã đi tới đại đường.
Bên trái là Ngũ công tử Vệ gia đã sớm chẳng còn chút kiên nhẫn, vô số lần muốn cởi một thân hỷ phục trên người, ném lụa đỏ vướng víu trong tay xuống, đều bị Hoa ma ma bên cạnh dỗ ngọt công tử tổ tông, khuyên can liên tục.
Bên phải là Sầm Lan Chỉ tuy rằng thoạt nhìn không có chút khác thường nhưng thực tế ở dưới khăn hỉ màu đỏ đang gà gật ngủ. Cả người ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ là bước đi về phía trước theo như ghi nhớ trong đầu lúc trước, một lòng nghĩ nhanh nhanh kết thúc để còn nghỉ ngơi. Đại khái còn không có tự giác hơn hai người kia.
Ngồi ở đầu chính là Vệ phu nhân, bởi vì chuyện hôn sự của nhi tử cho nên Vệ lão gia phải từ biệt trang Sương Lam quay về, ngồi trái phải là các vị công tử Vệ gia còn lại, còn có một ít thân thích dòng thứ Vệ gia, người của tam đại gia tộc quan hệ tốt nhờ liên hôn qua nhiều thế hệ.
Mắt thấy đã tiến hành đến bước này rồi, chỉ cần bái thiên địa nữa là xong, nhưng Ngũ công tử Vệ gia vừa rồi vẫn còn tốt lại phát điên giữa chừng, Hoa ma ma khuyên cũng không chịu nghe.
Cũng không biết trong phòng nhiều người như vậy đã xúc động đến cọng dây thần kinh nào của vị công tử điên này, hắn bỗng nhiên hồng con mắt hô to một tiếng, kéo phát quan trên đầu xuống rồi ném đi, lụa đỏ trong tay cũng bị hắn thuận tay ném nốt rồi sau đó xoay người chạy ra bên ngoài. Kết quả động tác quá lớn không cẩn thận còn kéo theo cả khăn hỷ trên đầu Sầm Lan Chỉ rơi xuống đất.
Mới vừa rồi Sầm Lan Chỉ còn đang lén lút ngáp một cái, trong mắt là lệ quang mơ màng, bỗng nhiên thấy bên tai vang lên tiếng hô to, sau đó khăn hỷ bị rơi ra trước mắt sáng ngời, nàng cũng có chút ngạc nhiên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Ở thời điểm bái đường, tân lang bỗng nhiên chạy đi, chỉ còn lại tân nương yên tĩnh đứng ở lại sảnh chưa kịp hiểu rõ tình huống như nào.