Vệ Cẩn Chi cũng không phải người đầu óc đơn giản, nhanh chóng nghĩ đến hàng loạt quan hệ rắc rối trên người tiểu thư Sầm gia cho nên đành phân phó Tiêu quản sự đi trước, nếu như có chuyện gì cố gắng ngăn cản, chờ hắn tới rồi nói tiếp.
Bởi vì chịu không nổi xóc nảy, Vệ Cẩn Chi ngồi ở trên xe lăn chỉ có thể chậm rãi bị đẩy về phía trước. Biểu tình của hắn ôn thuận bình tĩnh, ngữ khí đạm nhiên, không biết tại sao làm người ta cảm thấy muốn nghe theo theo bản năng.
Tiêu quản sự nghe được phân phó của Vệ Cẩn Cho cũng bất chấp mọi rối rắm trong đầu, lập tức đồng ý đi trước một biết đến viện Dung Mạo của Sầm Lan Chỉ.
Còn chưa tới Dung Mạo viện, Vệ Cẩn Chi đã nghe thấy tiếng la khóc từ trong viện truyền ra, hắn nhíu mi. Chẳng lẽ Tiêu quản sự không ngăn lại? Thật sự đã không kịp mà xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đang chuẩn bị bảo Nam Phong Đông Phong đẩy nhanh hơn, Vệ Cẩn Chi bỗng nhiên khựng lại, bởi vì hắn nhìn thấy hai nữ tử đưa lưng về phía hắn đứng ở đằng sau bụi hoa cách đó không xa, đang nhìn vào trong viện, mà nghe nha hoàn xưng hô với người trang điểm nhẹ bên cạnh là tiểu thư. Ở trong viện này được gọi là tiểu thư tất nhiên chính là tiểu thư Sầm gia.
“Tiểu thư, vì sao Thu Thủy tỷ lại cố ý đâm vào người kia? Hơn nữa tỷ ấy bị đánh kìa, chúng ta không cần lên hỗ trợ sao?”
Bích Thủy có chút sợ hãi nhìn vào trong viện, nhìn Thu Thủy bị một nam tử xa lạ đánh cho khóc sướt mướt.
“Tiểu nha đầu thiện tâm, nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, dù trời có sập xuống ngươi cũng chỉ cần ngồi xổm xuống, đã có người khác đỡ cho rồi. Đừng có hỏi tiểu thư ta vì sao, chỉ cần nói ngươi có hiểu hay không?”
“Nô tỳ hiểu rồi.”
Tuy miệng nói hiểu nhưng mà trong mắt tiểu nha đầu vẫn tràn đầy dấu hỏi chấm.
Sầm Lan Chỉ vuốt ve bông hoa trước mặt, miệng từ từ nói:
“Phu quân tương lai và di nương tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nô tỳ mang dị tâm muốn dụ dỗ nhưng lại bị phản tác dụng, tiết mục này tuy không thú vị nhưng lại cũng có chỗ đáng khen. Ví dụ như phu quân tương lai này có quyền cước thành thạo, thực sự có chút thú vị. Tiểu nha đầu không rõ thì sang một bên ngắm hoa đi, để tiểu thư ta đây an tĩnh xem diễn một lát đã.”
Nghe được cuộc đối thoại của Sầm tiểu thư và tiểu nha hoàn, trong mắt Vệ Cẩn Chi xuất hiện chút ý cười. Có thể nói ra lời này, Sầm tiểu thư này cũng là một diệu nhân.
Nếu Sầm tiểu thư vẫn còn hoàn hảo đứng ở đây vậy tức là cũng không có chuyện gì lớn, cho nên Vệ Cẩn Chi cũng không vội đi vào, ở yên cuối con đường nhỏ cách hai người không xa, đem ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu đặt trên người Sầm Lan Chỉ. Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy được một bóng dáng thướt tha, tư thái hiện ra sự thản nhiên tự tại hiếm thấy trên người một nữ tử.
Chỉ liếc nhìn hai cái liền dời mắt đi, Vệ Cẩn Chi đưa tay đè lên môi nhịn xuống tiếng ho khan tới bên miệng, tránh quấy nhiễu Sầm tiểu thư, hắn vẫy vẫy tay để Đông Phong và Nam Phong đẩy hắn lui về phía sau.
“Công tử, chúng ta không đi vào sao?”
“Nếu Sầm tiểu thư không có việc gì, việc này chúng ta không nên quản nhiều. Chờ xem một chút, hẳn là Hoa ma ma sắp trở về rồi.”
Hắn vừa dứt lời, ở phái bên kia đường mòn có một đám người đi tới, người dẫn đầu sắc mặt nghiêm túc kia đúng là Hoa ma ma. Nhìn thấy chủ tớ Vệ Cẩn Chi đứng ở bên ngoài tiểu viện với sắc mặt bình thường, biểu tình trên mặt Hoa ma ma cũng thoáng tốt đẹp hơn một ít. Mấy ngày hôm nay bà có chút bận rộn, không nghĩ chỉ vừa mới rời mắt khỏi Ngũ công tử đã bị nha đầu chết tiệt Tình Phất di nương kia lại dám gây ra rắc rối như vậy, điều này làm trong lòng bà tức giận hận không thể xé con tiểu tiện nhân không biết phân rõ nặng nhẹ này.
“Lão nô bái kiến Tứ công tử.”
“Hoa ma ma không cần đa lễ, mau nhanh chóng khuyên ngũ đệ quay về đi.”
Trên mặt Vệ Cẩn Chi là nụ cười ấm áp, nói xong liền ra hiệu cho Đông Phong và Nam Phong đẩy hắn rời đi.
Hoa ma ma cũng nghe được tiếng gào khóc trong viện, hành lễ với Vệ Cẩn Chi rồi vẻ mặt nghiêm túc đi dẫn người đi vào trong viện. Vừa mới bước vào sân bà liền nhìn thấy công tử nhà mình đang tay đấm chân đá một nha hoàn trang điểm tỷ mỉ. Chỉ cần người bị đánh không phải là Sầm gia tiểu thư là được, trên mặt Hoa ma ma không tỏ ý gì, trong lòng thả lỏng hơn rất nhiều.
Lúc này, Tình Phất di nương bên cạnh Vệ gia Ngũ công tử Vệ Cần Chi quay đầu nhìn thấy Hoa ma ma, mới vừa rồi mặt còn đang đầy đắc ý đột nhiên biến mất sạch, còn không nhịn được mà co rúm lại một chút.
Nhưng mà nhìn Vệ Cần Chi sắc mặt dữ tợn và điên cuồng đánh người, nàng ta phảng phất như tìm lại được sự tự tin, ưỡn ngực đi lên trước nói với Hoa ma ma:
“Hoa ma ma, bà tới thật rất đúng lúc, nhìn Sầm tiểu thư đã dạy ra dạng hạ nhân như nào đây này, vừa mới thấy công tử đi vào đã xông lên quấn lấy công tử rồi, chủ tử lại có nô tài hồ mị như vậy sao có thế……”
Tình Phất di nương còn chưa nói hết lời đã bị người bên cạnh Hoa ma ma chặn miệng kéo sang một bên. Tình Phất di nương ngẩn người phản ứng không kịp, vì sao Hoa ma ma lại bắt nàng ta lại mà không nói một lời? Nàng ta cũng chỉ là muốn ra oai phủ đầu với Sầm tiểu thư một lần thôi, để cho Sầm tiểu thư sau khi vào cửa cũng không dám sinh ra tâm tư chèn ép nàng ta mới dỗ dành công tử đến nơi này. Hơn nữa cũng đâu có xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là đánh một nha hoàn thôi mà? Sao Hoa ma ma lại đối xử với nàng ta như thế? Nàng ta chính là di nương của công tử, là người có trấn an hắn mà.
Đối với sự giãy giụa và giận dữ của Tình Phất di nương, Hoa ma ma làm như không thấy, chỉ lạnh nhạt phân phó một câu:
“Ta không muốn nhìn thấy ả nữa.”
Hạ nhân đứng bên cạnh lập tức hiểu ý của Hoa ma ma, lôi Tình Phất di nương đi. Tình Phất di nương nghe vậy trợn tròn hai mắt, giãy mạnh hướng về phía Vệ Cần Chi, tựa như muốn kéo lấy sự chú ý của hắn. Nhưng mà người bắt nàng ta cũng không để nàng ta phát ra bất kỳ một âm thanh nào, đánh nàg=ng ta hai cái bất tỉnh rồi trói lôi đi.
Chỉ sợ sau này, dù nàng ta có thể nhặt về một mạng cũng không thoát khỏi tao ngộ bi thảm nào đó. Lòng người không đủ rắn nuốt voi, tự cho là thông minh bị thông minh phản, loại trường hợp như vậy chính là nói đến Tình Phất di nương.
Tình Phất di nương đang nhảy nhót nhanh chóng bị giải quyết, Hoa ma ma lại thay đổi một gương mặt hòa ái đi đến trước mặt Vệ Cẩn Chi nhẹ giọng nói”
“Cần Chi công tử?”
Vệ Cần Chi một khi đã nổi tâm bạo ngược nếu như không đánh chết người chọc hắn sẽ không dừng tay lại, lúc này nhìn thấy Thu Thủy đã gần như thoi thóp, lại nghe thấy giọng của Hoa ma ma, hắn mới chậm rãi thu lại động tác. Khi hắn đánh người vô cùng đáng sợ, hai mắt phủ kín tơ máu, mỗi quyền đều không chút lưu tình, như một kẻ điên, nhưng lúc này Hoa ma ma sờ đầu hắn một cách từ ái, hắn thế mà lại giống như một đứa trẻ ngây thơ cười gọi một tiếng Hoa ma ma.
“Được rồi, Cần Chi công tử, đã không có việc gì nữa rổi, chúng ta nên về nhà thôi. Bằng không phu nhân lại phải lo lắng cho người.”
“Ừ, về nhà ~ Tình Phất di nương đưa ta tới ngắm hoa, hoa đâu rồi?”
“Hoa ở trong nhà, lão nô đã cho người dọn về phủ rồi, sau này Cần Chi công tử muốn ngắm khi nào cũng đều có thể ngắm, có được không?”
“Được, Hoa ma ma, Tình Phất đâu?”
“Tình Phất sinh bệnh rồi, lão nô đã cho người đưa nàng về phủ dưỡng bệnh, sau này lão nô sẽ tìm người tốt hơn để chơi với Cần Chi công tử.”
Hoa ma ma tươi cười từ ái dỗ Vệ Cần Chi rời đi, lại nhìn về phía vườn hoa cách đó không xa. Người trong viện này chỉ có mấy người, một nha hoàn bị đánh nằm trên đất sống chết không rõ, còn hai nha hoàn cũng sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh vườn hoa, vị mà các nàng đang che chở phía sau hiển nhiên cũng đã bị dọa rồi, nhưng mà sắc mặt tốt hơn một ít nữ tử.