Điên Khùng

Chương 9: Tứ công tử

Giờ phút này, trước cửa biệt trang Tương Thiên có một chiếc xe ngựa có vẻ ngoài bình thường dừng lại, một thiếu niên ăn mặc như một gã sai vặt đi từ trong biệt trang ra, cung kính đứng bên cạnh xe ngựa gọi một tiếng: “Công tử.”

“Làm sao vậy, Nam Phong, trong biệt trang có gì không tiện sao?”

Một giọng nam thanh nhuận truyền ra từ trong xe ngựa, kèm theo đó là một tiếng ho nhẹ.

“Thưai công tử, nô tài vẫn chưa gặp được Tiêu quản sự của biệt trang, nhưng mà từ trong miệng một tiểu tỳ mà nô tài dò hỏi được, vị Sầm tiểu thư đến từ Ngọc Kinh kia đã được an trí tạm thời ở trong viện Dung Mạo ở biệt trang,”

Nghe thấy những lời này của Nam Phong, người trong xe ngựa lại nói:

“Nếu như là tức phụ tương lai của ngũ đệ thì ta phải tị hiềm tránh gặp, thôi không cần ở lại đây nghỉ ngơi, quay về Vệ phủ thôi, đường cũng không quá xa.”

Nghe thấy âm thanh ho khan trong xe, một vị thiếu niên khác ngồi ở càng xe cau mày khuyên nhủ:

“Công tử đã ngồi trên xe ngựa lâu như vậy, vẫn cứ nên nghỉ ngơi ở đây trước. Trong biệt trang vẫn còn rất nhiều viện trống, chúng ta bảo quản sự tìm cho một viện là được.”

“Danh dự của nữ tử cực kỳ quan trọng, huống chi lúc này đang ở thời điểm mấu chốt dễ gặp nhiều rắc rối. Dù thế nào như vậy cũng không tốt, không cần nhiều lời, nhanh lên đường thôi.”

Nghe lời nói ôn hòa như vậy hai gã sai vặt cũng không dám nói cái gì nữa, ngồi trên càng xe vung roi ngựa chạy về phía trước. Chủ tớ ba người này đúng là Tứ công tử Vệ gia Vệ Cẩn Chi, đi cùng hắn là hai tên sai vặt Nam Phong và Đông Phong.

Thân thể Vệ Cẩn Chi không tốt, vốn đang tĩnh dưỡng ở một biệt trang khá xa, đã hơn nửa năm cũng chưa quay về Vệ gia. Lúc này bởi vì đã sắp đến đại hôn của Ngũ công tử Vệ gia, thân thể hắn có chút tốt hơn cho nên lúc này mới chuẩn bị quay về nhà chính Vệ gia.

Vừa mới đi cách một đoạn khỏi biệt trang Tương Thiên, Nam Phong mắt sắc thấy một chiếc xe ngựa đi ngang qua bọn họ có gia huy Vệ gia, còn vừa lúc dừng lại ở cửa biệt trang Tương Thiên. Nhìn lại phía sau, người xuống xe ngựa lại là Ngũ công tử Vệ gia Vệ Cần Chi.

Nghĩ một chút, Nam Phong vẫn là gõ gõ vào thành xe ngựa, xin sự chỉ thị của người trong xe:

“Công tử, vừa rồi ta nhìn thấy Ngũ công tử đi vào biệt trang Tương Thiên, bên cạnh hình như không có Hoa ma ma.”

Vệ Ngũ công tử Vệ gia này là một tên ngu ngốc bạo ngược, tâm trí chỉ dừng lại ở mấy tuổi, không hiểu một cái gì hết, chỉ hành động theo tâm trạng nhất thời, đã ngầm đánh chết không biết bao nhiêu hạ nhân. Sở dĩ vị Ngũ công tử này trở thành ngu đần như này là vì khi còn bé bị lão gia Vệ gia lỡ tay đánh thành như vậy. Vệ lão gia lúc ấy là muốn đánh Vệ phu nhân, ai biết vừa lúc bị Vệ Cần Chi thấy được, hắn chạy lên chắn, Vệ lão gia tức giận không thu kịp tay, một cái tát đánh hắn đυ.ng vào góc bàn, sau đó trở thành kẻ ngốc.

Bởi vì nguyên nhân này, vốn dĩ Vệ lão gia và Vệ phu nhân vẫn luôn tương kính như ‘băng’ đã hoàn toàn nháo loạn, Vệ lão gia dẫn Bạch Bình phu nhân sống ở biệt viện Sương Lam. Còn Vệ phu nhân vì áy này mà từ đó trở đi đã luôn dung túng đứa con trai này, ngay cả việc hắn đánh chết người cũng sẽ giải quyết hậu quả cho hắn, làm cho hắn càng trở nên vô pháp vô thiên.

Cuối cùng may mà đại phu nhân còn có điểm đúng mực, sợ một ngày nào đó hắn chọc phải người không thể chọc, cho nên đã phái Hoa ma ma bên người đến chăm sóc Ngũ công tử, thời thời khắc khắc chú ý hắn đề phòng hắn gây chuyện. Nói chúng, nhờ có Hoa ma ma mà vẫn chưa xảy ra cái gì ngoài ý muốn, mà Hoa ma ma cũng chưa từng rời khỏi Vệ Ngũ công tử.

Hắn xuất hiện ở đây và thời điểm này, Hoa ma ma lại còn không ở bên cạnh, vì vậy sự tình liền có vẻ kỳ quặc. Vệ Cẩn Chi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là quyết định đi qua nhìn một cái, để ngừa tình huống xấu xảy ra.

Đông Phong đánh xe nghe công tử phân phó nhịn không được trừng mắt liếc Nam Phong một cái. Cái tên này, rõ ràng biết cơ thể công tử nhà mình không tốt còn muốn làm phiền thiếu gia bằng chuyện phiền phức này, nói không chừng công tử còn phải nhúng tay vào để giải quyết.

Tuy rằng không tình nguyện, Đông Phong vẫn đánh xe quay lại biệt trang Tương Thiên. Hai người nhảy xuống xe, một người lấy một chiếc xe lăn đơn giản nhưng tinh tế ra khỏi xe ngựa, một người cẩn thận đỡ vị thanh y nam tử khí chất như tùng, diện mạo tuấn dật nhưng sắc mặt tái nhợt ra khỏi xe.

Ở thời điểm thân thể Vệ Cẩn Chi suy yếu, đến đi bộ cũng không đi nổi mấy bước, cho nên chỉ có thể đi xe lăn thay đi bộ, chỉ cần ra ngoài, người bên cạnh tất nhiên sẽ phải đem theo xe lăn. hai tên sai vặt giúp hắn ngồi lên xe lăn, sau đó khoác áo choảng cẩn thận cho hắn, lúc này mới đẩy hắn vào bên trong biệt trang.

Nhìn chủ tử ho khan cả đoạn đường, Đông Phong nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Dù sao cũng là thê tử tương lai của Ngũ công tử, hắn muốn tới xem thì xem, chúng ta cũng không cần thiết phải quản việc này.”

Bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng của Vệ Cẩn Chi nắm thành quyền để ở bên môi ho nhẹ hai tiếng, vẫn như cũ không nhanh không chậm nói:

“Đầu óc của ngũ đệ hồ đồ, dễ bị người ta xúi giục làm bậy. Tiểu thư Sầm gia chưa thành hôn với hắn, không nói đến việc trước hôn kỳ không được gặp nhau, chỉ với tình trạng của ngũ đệ ta lo hắn bị người ta lừa đến đây. Huống hồ Hoa ma ma từ trước đến giờ vẫn luôn quản thúc hắn lại không có ở bên cạnh, cũng có thể đoán được hắn bị người khác lặng lẽ đưa tới đây, một khi đã như vậy tất nhiên người đó không có hảo ý. Thân là huynh trưởng thấy được việc này, chắc chắn không thể mặc kệ.”

“Tứ công tử?”

Tiêu quản sự ở biệt trang Tương Thiên vẻ mặt đau khổ đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Vệ Cẩn Chi ngồi trên xe lăn đang được đẩy tới, lập tức lộ ra biểu tình được cứu rồi, chạy chậm lại nói:

“Tứ công tử, ngài chính là ân nhân trời cao phái tới giải cứu nô tài mà, vừa rồi Ngũ công tử tới đây, bên người còn đưa theo Tình Phất di nương, nói muốn gặp Sầm tiểu thư, hạ nhân chúng ta sao có thể ngăn được vị tổ tông kia. À không, nô tài vừa mới chuẩn bị đi cầu cứu viện binh thì ngài liền tới rồi, đây chính là trùng hợp mà.”

Trong lòng Tiêu quản sự vội vã vô cùng, mồ hôi trên trán chảy ra. Hắn chỉ là một quản sự nho nhỏ, nếu như để Ngũ công tử và Ngũ phu nhân xảy ra chuyện gì ở đây thì chức quản sự này cũng khỏi phải làm nữa. Trái phải đều khó xử, gương mặt của Tiêu quản sự cũng sắp nhăn thành đóa hoa cúc.

Vừa nghe Tiêu quản sự nói như vậy Vệ Cẩn Chi liền hiểu ra được điều gì đó, lắc đầu thở dài nói một tiếng hồ nháo. Tình Phất di nương kia là nha hoàn đã chăm sóc Ngũ công tử từ nhỏ, Ngũ công tử Vệ Cần Chi đầu óc có tật xấu, ngu dại tùy hứng, động một chút là phát hỏa đánh người, Tình Phất di nương này có thể chế ngự được Vệ Cần Chi cũng coi như là một nhân vật. Bơi vậy mà nàng ta liền vênh váo tự đắc, hiện giờ nghe được Ngũ thiếu phu nhân tương lai đã tới, nàng ta lập tức thúc đẩy Vệ Cần Chi tới điều tra tình địch, hoặc là tới để thị uy, chỉ sợ nàng ta còn muốn ra oai phủ đầu với Sầm tiểu thư.